favicon-ttlTàng Thư Lâu
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Thể loại
  • Mới cập nhật
favicon-ttlTàng Thư Lâu

Nền tảng số 1 dành cho những độc giả yêu thích thể loại truyện Nam Chủ

Điều hướng

Trang chủDanh sách truyệnTruyện mới cập nhậtThể loại truyện

Hỗ trợ

Chat với chúng tôiFAQ

Người dùng phải tuân thủ đầy đủ mọi quy định pháp luật và quy định quốc gia khi chia sẻ nội dung trên nền tảng. Bất kỳ bài viết, hình ảnh hay bình luận nào vi phạm thuần phong mỹ tục, chứa nội dung bạo lực hoặc không hợp pháp sẽ bị xóa bỏ ngay lập tức. Mọi quyền sở hữu trí tuệ đối với tiểu thuyết, bài bình luận, ảnh hoặc tư liệu khác trên trang này đều thuộc về tác giả gốc. Nền tảng chỉ đóng vai trò làm công cụ lưu trữ và hiển thị—mọi nội dung đều do người dùng tải lên. Trong trường hợp có đơn khiếu nại liên quan đến bất kỳ cá nhân hay tổ chức nào, chúng tôi sẽ phối hợp xác minh và gỡ bỏ nội dung vi phạm ngay khi nhận được yêu cầu.

© 2025 TangThuLau. All rights reserved.

Made with by Tàng Thư Lâu
  1. Trang chủ
  2. Ta Thiên Tài Như Vậy Vì Sao Còn Muốn Thu Đồ Đệ
  3. Chương 223: Con à, ta là cha của con đó (2)

Chương 223: Con à, ta là cha của con đó (2)

“Không biết mấy người Vân Ly Ca có hoàn thành được nhiệm vụ không, Vượng Tài, dùng Dẫn Dắt Linh Hồn.”

“Được thôi”

Vượng Tài dùng Dẫn Dắt Linh Hồn, kỹ năng này rất dễ dùng, dù các đệ tử ở đâu cũng có thể cảm ứng được mình, và nhanh chóng đến gần mình, giống như một từ trường thiên nhiên khổng lồ.

Sau khi làm xong, Lục Tiêu Nhiên mới nghỉ ngơi một lát.

Hai ngày làm việc liên tục, hắn cảm thấy cơ thể như bị khoét rỗng.

…

Cùng lúc đó, dưới chân núi, hai bóng người xinh đẹp cũng lặng lẽ đi tới.

“Tôn chủ, không ngờ Phương Ngạo Thiên này lại mạnh như vậy, đến cả ngươi cũng sơ suất thua trong tay hắn, suýt nữa ngã xuống.”

“Trong giang hồ, đời nào cũng có nhân tài, có lẽ thời đại của ta đã qua rồi.”

“Tôn chủ đừng nản lòng, ta thấy tên Phương Ngạo Thiên này chẳng qua may mắn tạm thời thôi.”

“Tuy rẳng hắn chỉ là võ giả Vương cảnh nhất trọng, nhưng có thể đánh bại người cao hơn hắn hai đại cảnh giới là ta, ngươi thật sự cho rằng đó chỉ là may mắn thôi sao ?”

“Nhưng hắn dựa vào công pháp Đế giai ngăn trở hành động của Tôn chủ, sau đó kích nổ Đế binh mới làm tôn chủ trọng thương? Nếu không kích nổ Đế binh, hắn căn bản không phải đối thủ của ngươi.”

“U Lan, hãy nhớ kĩ, đừng kiếm cớ cho bản thân. Vì có lúc may mắn cũng là một phần thực lực. Hơn nữa đừng nói là ngươi, cho dù là ta cũng không đủ can đảm để kích nổ một thanh Đế binh.”

“Chuyện này…”

U Lan nói không nên lời, Tôn chủ nói rất đúng.

Đế binh nói kích nổ là kích nổ, sự gan dạ và dũng cảm này không phải người bình thường có thể làm được.

Trước tiên ngươi phải có Đế binh, sau đó ngươi phải chịu từ bỏ và kích nổ loại thần binh lợi khí vô cùng hiếm có này.

Dù sao, nếu nàng có được một thanh Đế binh này, cho dù có chết, nàng cũng không nỡ kích nổ nó đâu.

“Vậy, tôn chủ, chúng ta nên làm gì tiếp theo đây?”

“Rút lui thôi.”

“Nhưng chúng ta đã hy sinh nhiều đệ tử Thánh tông như vậy, bọn họ hy sinh ,ột cách vô ích sao?”

“Đó cũng là chuyện không thể tránh được, tiếp tục đánh chỉ càng khiến Thánh Tông tổn thất càng nhiều mà thôi. Hơn nữa, còn có uy hiếp rất lớn là Hoàng thất Đại Chu, chúng ta không thể xem thường.”

Dừng một chút, Ma Tôn lại nói:

“Nhưng, có lẽ đây sẽ là chuyện tốt, tên Phương Ngạo Thiên quá kiêu ngạo, mắt cao hơn đầu, không để ai vào mắt. Hiện tại hắn bắt đầu chiêu binh mãi mã, thu nhận các tông môn xung quanh, chuẩn bị lập một Hoàng triều khác. Hắn hành động như vậy, Đại Chu nhất định sẽ không ngồi yên, đến lúc hai bên bọn chúng đánh nhau ngươi chết ta sống, chúng ta chỉ cần ngồi trên núi xem hổ đánh nhau, làm ngư ông đắc lợi thôi.”

“Tôn chủ anh minh.”

Vừa dứt lời chưa được bao lâu, hai người đột nhiên từ từ dừng bước.

Bởi vì bọn họ phát hiện hình như mình lạc đường rồi.

“Tôn chủ, lẽ nào có mai phục?”

Sắc mặt của U Lan trở nên nghiêm trọng, nhưng Ma Tôn khẽ lắc đầu.

“Không phải, nếu có mai phục, đối phương đã sớm tấn công chúng ta. Hơn nữa, lần này ta với ngươi lặng lẽ ra ngoài giải sầu, không có kẻ thứ ba biết được, ai có thế bố trí mai phục trước được chứ?”

“Vậy chuyện gì đã xảy ra ở đây?”

“Có lẽ là tồn tại có tu vi cao thâm nào đó đang tu luyện ở đây. Trên đại lục này có rất nhiều kì nhân dị sĩ, không phải chỉ có mỗi một Đại Chu.”

“Vậy chúng ta phải làm thế nào đây?”

Không trả lời thuộc hạ, Ma Tôn liếc mắt nhìn xung quanh, bỗng chắp tay nói :

“Vãn bối Lăng Tâm Nguyệt, đi lạc vào nơi tiền bối bế quan, không có ý mạo phạm, mong tiền bối giơ cao đánh khẽ, mở Huyễn trận thả chúng ta ra ngoài.”

m thanh này ẩn chứa rất nhiều linh lực, truyền đi khoảng cách rất xa.

Lục Tiêu Nhiên vốn đang nhắm mắt dưỡng thần trên đỉnh núi, đột nhiên mở mắt ra.

“Lăng Tâm Nguyệt, là con riêng trước nay chưa từng gặp của chủ phòng trước sao?”

Nhưng khi hắn dùng Tam Nhất Chân Đồng xem tiếp, đồng tử của hắn đột nhiên co lại.

“Tên này… không phải nàng sao”

Lục Tiêu Nhiên không bao giờ ngờ được, người trước mặt không phải ai khác mà là Ma Tôn của Ma Tông.

Trước đó hai người đã từng giao đấu với nhau, lúc đang truy kích Hoàng Tuyền Minh Lão, một phân thân của nàng đã bị mình đánh tan.

Không ngờ tới bây giờ nàng lại tự xuất hiện dưới chân núi.

Nàng nhất định không phải là con gái riêng của chủ phòng trước đó, phỏng chừng là không cẩn thận xông vào đây.

Cho nàng một gậy?

Lục Tiêu Thiên lặng lẽ lấy ra gậy sắt Thần giai, Định Sơn Thần Trụ, cân nhắc xem có cần cho nàng ăn một gậy không.

Xem ra hiện tại nàng đang bị thương nặng, tu vi ước chừng chỉ có thể phát huy ở mức Vương cảnh.

Nhưng ngay sau đó, Lục Tiêu Nhiên nghĩ ra một vấn đề, nếu mình đánh nàng một gậy, diệt nàng rồi, chẳng phải tùy ý để Phương Ngạo Thiên thăng cấp sao?

Hiện nay Phương Ngạo Thiên đang chiêu binh mãi mã, chuẩn bị tự lập môn hộ.

Đến lúc đó, hắn tuyệt đối sẽ là họa lớn trong lòng Đại Chu, càng là họa lớn trong lòng Lục Tiêu Nhiên hắn.

Trong lúc mấu chốt này, vẫn không cần giết Ma Tôn, dù sao kẻ địch của kẻ địch chính là bạn.

Lục Tiêu Nhiên đảo mắt, khóe miệng khẽ cong lên.

“Vừa hay, ngươi dâng mình đến cửa, thì ta phải lợi dụng chút vậy.”

Nghĩ đến đây, hắn lặng lẽ thu hồi gậy của mình, bước xuống núi.

Nhưng sau khi Ma Tôn hô lên vài tiếng mà vẫn không có ai trả lời, nàng bắt đầu không chịu được.

“Xem ra thật sự không có ai, nếu vậy thì không còn cách nào khác.”

Hít một hơi thật sâu, cặp mắt nàng đột nhiên biến thành đỏ như máu.

Đó là dấu hiệu khi nàng sử dụng ma công mới xuất hiện.

Ma công vừa ra, cây cối hoa cỏ xung quanh lập tức bị khô héo, linh khí trên không trung không ngừng bị nàng hấp thu, cuối cùng trở thành lực lượng hắc ám âm u lạnh lẽo.

“Mở ra cho ta!”

Sau khi quát lên, lực lượng hắc ám điên cuồng phun ra ngoài, làm cả sơn cốc rung chuyển.

Khóe miệng U Lan khẽ cong lên.

Tôn chủ ra tay, dù Huyễn trận của ngươi có mạnh tới đâu cũng chỉ là bùn đất trong tay trẻ con mà thôi.

Căn bản không đáng chú ý!

Chương trướcChương tiếp