Ầm!
Lực lượng hắc ám bộc phát, uy thế siêu mạnh kéo theo sức mạnh hủy thiên diệt địa, càn quét xung quanh.
Trong lúc này, toàn bộ sơn cốc đều bị bóng tối bao phủ.
Sau cùng, bóng tối từ từ rút đi, U Lan thở ra một ngụm hơi.
Tuy đã nhìn thấy Ma Tôn đại nhân ra tay vô số lần, nhưng mỗi lần nhìn ở khoảng cách gần, nàng vẫn cảm thấy chấn động như cũ.
Dù ngay lúc này, bản thân Ma Tôn đại nhân trọng thương, thực lực nàng phát huy được chưa tới một phần trăm của ngày trước.
Nhưng nó vẫn khiến người ta chấn động không nói nên lời.
Lúc này, trận pháp có lẽ bị phá rồi… Hả?
U Lan đột nhiên trợn tròn mắt, khuôn mặt đầy nghi ngờ vào những gì mình nhìn thấy.
Đây là tình huống gì vậy?
Có sai lầm gì không?
Cảnh vật xung quanh lại hoàn hảo như ban đầu, ngay cả hoa cỏ khô héo dưới chân bọn họ cũng không thay đổi.
Trời ơi, huyễn trận này cũng quá mạnh rồi?
Phải biết rằng, cho dù Ma Tôn đại nhân không thể dùng toàn lực nhưng cũng đủ thực hiện đòn công kích ngang với cảnh giới Vương cảnh.
Thủ đoạn công kích này cũng tương đương với một vị cường giả rất mạnh mẽ ở Đại Chu.
Lăng Tâm Nguyệt im lặng một lát, sau đó lại ra tay.
Đáng tiếc, qua lần này, mọi thứ vẫn như cũ, không có gì thay đổi.
Lần này, sắc mặt của nàng trở nên nghiêm trọng.
“Đi!”
Trong lòng nàng đã bắt đầu nổi sóng, trận pháp dưới chân này tuyệt đối không tầm thường. Nếu ở lâu hơn, cả hai có thể đều bị giết.
“Dựa theo phương hướng ban đầu có lẽ có thể trở ra.”
Nàng nghĩ như vậy.
Đáng tiếc, mười giây trôi qua, hai người vốn suy nghĩ có thể ra ngoài nhưng lúc này vẫn chưa ra khỏi trận pháp được.
“Đáng chết.”
Trong lòng Lăng Tâm Nguyệt càng nặng nề hơn, nàng lấy ra Đế binh của mình, một đóa hoa sen màu đen.
Nhưng, hiện tại đóa sen màu đen này đã bị vỡ vụng mấy cánh, đó là do Phương Ngạo Thiên tự bạo Đế binh đánh gãy mấy cánh hoa.
Một khi sử dụng Đế binh thì uy thế của Lăng Tâm Nguyệt tăng lên ba phần.
“Phá cho ta.”
Sắc lệnh vừa nói ra, đột nhiên không khí bắt đầu hơi vặn vẹo.
Đế binh này trả giá bóp méo không gian để phá vỡ Huyễn trận, mang đến cơ hội chạy thoát.
Sau khi Huyễn trận xuất hiện một vài khe nứt, Lăng Tâm Nguyệt nắm lấy cánh tay U Lan, dùng Đế quyết loại thân pháp bước nhảy không gian rời khỏi chỗ này.
“Phù! Cuối cùng cũng thoát ra rồi.”
Khóe miệng Lăng Tâm Nguyệt hơi cong lên, lông mày còn chưa kịp giãn ra, một giây tiếp theo, cách đó không xa xuất hiện một vài tia sáng.
Ầm ầm ầm.
Ánh sáng chiếu vào, chưa đến một giây, hàng ngàn tia sáng đột nhiên phóng lên người nàng và người hầu U Lan của nàng.
“Tiêu rổi!”
Giờ phút này, ngay cả Lăng Tâm Nguyệt cũng bỗng có cảm giác rơi vào đường cùng.
Lực tấn công mạnh mẽ đánh cho cả hai đầu óc choáng váng, đòn tấn công vừa tập trung vừa dồn dập, căn bản không cho hai người họ cơ hội phản ứng.
Sau khi kéo dài vài giây, cuối cùng hai người không chống đỡ được nữa, lần lượt ngất đi.
Lục Tiêu Nhiên đang ngồi bên cạnh tảng đá ăn đồ ăn vặt, nhìn hai người bị đánh.
Cho đến sau khi hai người ngất đi, hắn mới phủi vụn đồ ăn vặt trên tay, bước tới, mỗi tay kẹp cổ một người, xách hai người lên như xách hai con cún con trở về phòng.
Sau khi trở về, hắn búng tay, hai luồng nước lạnh như băng lập tức ngưng tụ trong không khí, dội mạnh lên đầu hai cô gái, khiến hai người giật mình, la lên một tiếng rồi tỉnh lại.
“Tôn chủ, ngươi không sao chứ?”
Lăng Tâm Nguyệt không trả lời nàng, vì nàng đã lập tức phát hiện ra sự tồn tại của Lục Tiêu Nhiên.
“Ngươi là ai?”
Nàng vừa dứt lời, U Lan mới phát hiện trong này còn có một Lục Tiêu Nhiên, cũng lập tức đề phòng.
Lục Tiêu Nhiên ngồi trên ghế nằm, hai chân vắt chéo, mạn bất kinh tâm nói:
“Ngươi nói xem ta là ai, ta đương nhiên là cha của ngươi rồi.”
“Khốn khiếp, ngươi nói bậy cái gì đấy.”
Lúc này, U Lan giận dữ mắng một tiếng, dự định ra tay, một luồng khí thế kinh khủng đột nhiên bộc phát ra từ trên người Lục Tiêu Nhiên, lập tức đánh thẳng vào ngực U Lan, một ngụm máu phun ra từ cổ họng của nàng.
“Phụt phụt…”
Đồng tử của Lăng Tâm Nguyệt co rút lại, bởi vì không hiểu sao nàng cảm thấy tu vi của Lục Tiêu Nhiên rất mạnh!
Bởi vì Lục Tiêu Nhiên chưa dùng tới công pháp, cũng không dùng toàn lực nên nàng không nhìn thấu Lục Tiêu Nhiên. Nhưng Lục Tiêu Nhiên có rất nhiều bí mật, cho dù bày ra toàn lực, nàng cũng không thể nhìn thấu được thực lực chân chính của Lục Tiêu Nhiên.
Nên giờ khắc này, một cảm giác kinh hoàng và nghiêm trọng dâng lên trong lòng nàng.
Không thể tùy tiện chọc đến kẻ này, bằng không, mình có thể chết ở đây !
Lúc này, Lục Tiêu Nhiên mới nhìn về phía nàng.
“Con gái, người hầu của ngươi không ổn nha! Xem ra chỉ là một kẻ ngu ngốc. Rõ ràng biết không đánh lại ta, lại còn làm màu ở đây. Nàng không phải muốn tìm chết đấy chứ?”
“Ngươi…”
U Lan còn muốn nói gì đó, nhưng bị Lăng Tâm Nguyệt ngăn lại.
“U Lan, không được vô lễ.”
Sau đó, nàng lén lút dùng ý thức trao đổi:
“Vị tiền bối này có thể coi ta là con gái của hắn. Đừng nói nhảm, nếu không có thể dẫn đến họa diệt thân đấy.”
U Lan lúc này mới ngậm miệng, sau đó Lăng Tâm Nguyệt không khỏi nghi hoặc nói:
“Tiền bối, ngươi nói ta là con gái của ngươi, ngươi có bằng chứng gì không?”
Lục Tiêu Nhiên xua tay, nói :
“Không phải con gái của ta, ngươi đến nơi hoang vu hẻo lánh này làm gì? Trước đó mẹ ngươi có gửi thư cho ta, nói Tông môn của nàng bị Ma Môn tiêu diệt, nàng cũng không ổn rồi, bảo ngươi đến đây nhờ vả ta, ngoài con gái của ta, còn có ai biết chỗ của ta?