Ngừng một chút, Lục Tiêu nhiên lại nói tiếp:
“Tuy rằng, từ lúc ngươi sinh ra đến giờ, ta chưa từng gặp ngươi, nhưng rốt cuộc ngươi cũng là máu mủ của ta, ta nhất định sẽ chăm sóc cho ngươi thật tốt, sau này ngươi cứ ở lại đây đi.”
Lăng Tâm Nguyệt lại truyền âm cho U Lan, nói:
“Nhớ kĩ chuyện này, sau này trở về lập tức điều tra xem có chuyện như vậy không?”
“Vâng.”
Sau đó, Lăng Tâm Nguyệt chắp tay với Lục Tiêu Nhiên, nói:
“Thì ra là như vậy, chuyện vừa rồi đều là vãn bối vô lễ, vẫn mong tiền bối đừng trách.”
“Còn gọi tiền bối à? Ngươi nên gọi là gì?”
Khuôn mặt xinh đẹp của Lăng Tâm Nguyệt co giật, nàng đương nhiên biết lời Lục Tiêu Nhiên nói là có ý gì.
Nàng lập tức hít một hơi thật sâu, sau khi im lặng vài giây mới nghiến răng, cực kì không tình nguyện, nói:
“Cha!”
U Lan trợn tròn mắt, đường đường là Ma Tôn của Thánh Tông Ma Môn, người khiến cả Đại Chu nghe danh đã biến sắc, Lăng Tâm Nguyệt, lúc này lại gọi người khác một tiếng cha!
Như… như vậy cũng quá nhục nhã rồi?
Trên thực tế, Lăng Tâm Nguyệt muốn gọi như vậy sao?
Nếu như thực lực của nàng còn ở đỉnh cao, thì nàng đã sớm đánh nhau với Lục Tiêu Thiên rồi, nếu không bóp chết hắn, nàng sẽ tặng danh hiệu Ma Tôn của mình cho hắn.
Nhưng đáng tiếc, hiện nay nàng vốn không đánh lại Lục Tiêu Thiên. Vết thương của nàng quá nghiêm trọng, vừa nãy lại hứng chịu quá nhiều công kích của trận pháp, lúc này đầu óc nàng vẫn còn ong ong.
So với tôn nghiêm, mạng sống tất nhiên là quan trọng hơn!
Tuy nhiên, sau khi nàng gọi xong, Lục Tiêu Nhiên khẽ mỉm cười và lấy ra một lọ thuốc.
“Con ngoan, thật nghe lời, nào, đây là quà gặp mặt mà cha tặng cho ngươi, cầm lấy đi.”
“Đa… đa tạ.”
“Đa tạ ai? Ta không nghe rõ.”
Lăng Tâm Nguyệt suýt nữa hộc máu.
Nhưng, vì mạng sống, nàng chỉ có thể hít một hơi thật sâu, kìm nén kinh sợ trong lòng, nghiến răng nói :
“Đa tạ cha.”
“Như vậy mới đúng chứ, nào, cầm lấy đi.”
Lăng Tâm Nguyệt cầm lấy đan dược, thậm chí không thèm nhìn đã ném luôn cho U Lan ở phía sau.
Nàng vốn là Ma Tôn của Thánh Tông Ma Môn, có đan dược gì mà nàng chưa từng thấy? Đan dược từ Địa giai trở xuống hoàn toàn không vào được mắt nàng, còn đan dược Thiên giai, nàng vẫn ăn như ăn kẹo đường.
Thậm chí, nhiều khi, nàng cũng ăn những đan dược Thánh giai hạ phẩm.
U Lan cũng không quan tâm lắm, tuy rằng nàng thậm chí không bằng Ma Tôn, cả đời này nhiều nhất chỉ từng ăn đan dược Thiên giai, nhưng đó không phải là thứ mà người thường có thể sánh được.
Tuy nhiên, lòng hiếu kì của nàng khiến nàng không thể không lặng lẽ mở bình sứ ra. Trong phút chốc, một luồng linh khí dồi dào truyền ra ngoài.
Chỉ cần ngửi một đan hương, nàng cảm thấy toàn thân thoải mái, tất cả vết thương dường như hồi phục như cũ.
“Đây… đây là…?”
U Lan đột nhiên mở to mắt, sau đó nhanh chóng bước tới, vỗ vai của Ma Tôn.
“Tôn chủ, ngươi mau nhìn đi.”
Lăng Tâm Nguyệt không nhịn được mà khẽ nhíu mày, định mắng nàng, đột nhiên cảm thấy linh khí trong bình sứ nhỏ không đúng lắm.
Sau đó, nàng quét thần thức một lượt, đôi mắt xinh đẹp mở to như trứng bồ câu.
“Đây… đây… đây là đan dược Thánh giai cực phẩm?”
Lục Tiêu Nhiên mỉm cười, nói:
“Không sai, ngươi cũng khá biết hàng đó, còn nhận ra được cả đan dược Thánh giai cực phẩm. Đây là Phong Vân đan Thánh giai cực phẩm, có thể nhanh chóng chữa lành vết thương. Lúc tu luyện, võ giả chúng ta chắc chắn không tránh được có va chạm, đan dược này ngươi cầm đi, để tránh lúc bị thương lại không có thứ gì trị thương.”
Lăng Tâm Nguyệt sững sờ.
“Một… một bình đan dược này khoảng năm mươi viên, ngươi đều cho ta hết sao ?”
Lục Tiêu Nhiên gật đầu.
“Đó là điều đương nhiên, ngươi là con gái của ta, ta không cho ngươi thì cho ai?”
Ngừng một chút, Lục Tiêu Nhiên lại nói:
“Hôm nay ngươi vừa đến, tự tìm một căn phòng trước đi, ta còn chút việc, vẫn còn một binh khí chưa chế tạo xong đâu.”
Nói xong, Lục Tiêu Nhiên rời đi, để lại hai cô gái còn kinh hoàng trong phòng.
“Người này rốt cuộc là ai? Đan dược Thánh giai cực phẩm lại có thể tùy tiện tặng ra! Quả thật là quá đáng sợ!”
“Ta cũng không biết, lãnh thổ Đại Chu rộng lớn, kì nhân dị sĩ rất nhiều, nhưng thuộc hạ cũng chưa từng nghe nói về người này. Tôn chủ, ngươi nói xem, có phải hắn đang lừa chúng ta không ? Muốn thứ gì đó từ trên người chúng ta?”
“Ngươi lừa người ta sẽ lấy ra năm mươi viên đan dược Thánh giai cực phẩm tặng người ta sao?”
U Lan im lặng, đừng nói năm mươi viên đan dược Thánh giai cực phẩm, cho dù một viên đan dược Địa giai cực phẩm, nàng cũng cảm thấy đau lòng.
Nhưng kẻ này tùy tiện tặng ra năm mươi viên đan dược Thánh giai cực phẩm. Sự quyết đoán này, thủ đoạn này tuyệt đối, người bình thường tuyệt đối không thể làm được.
Chính vào lúc này, ánh mắt của Lăng Tâm Nguyệt vô tình quét qua trận pháp trên khắc trên mái nhà. Trong nháy mắt, hân thể mềm mại của nàng bỗng run lên.
“Đây… đây… đây là…”
U Lan hơi nghi ngờ.
“Tôn chủ, sao vậy?”
“Đây là đại trận Đế giai!”
“Trời ơi, tôn chủ, ngươi nói gì vậy?”
“Ngươi cho rằng ta sẽ lừa ngươi sao? Hơn nữa, nếu ta không nhìn nhầm thì đây là đại trận Đế giai cực phẩm.”
Lời nói của Lăng Tâm Nguyệt làm đầu óc U Lan bỗng chấn động, bị choáng một hồi.
Đại trận Đế giai!
Kẻ quái dị này lại còn bày một đại trận Đế giai trong phòng của mình!
Kẻ này rốt cuộc có thân phận gì?
Phải biết rằng, trong toàn bộ Đại Chu, ngoài hoành thành Đại Chu và đại điện Ma Môn có đại trận Đế giai thì không nơi nào có.
Hơn nữa, đại trận Đế giai ở đại điện Ma Môn còn là đại trận Đế giai hạ phẩm cấp thấp nhất.
Nhưng nơi đây lại có đại trận Đế giai cực phẩm!