favicon-ttlTàng Thư Lâu
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Thể loại
  • Mới cập nhật
favicon-ttlTàng Thư Lâu

Nền tảng số 1 dành cho những độc giả yêu thích thể loại truyện Nam Chủ

Điều hướng

Trang chủDanh sách truyệnTruyện mới cập nhậtThể loại truyện

Hỗ trợ

Chat với chúng tôiFAQ

Người dùng phải tuân thủ đầy đủ mọi quy định pháp luật và quy định quốc gia khi chia sẻ nội dung trên nền tảng. Bất kỳ bài viết, hình ảnh hay bình luận nào vi phạm thuần phong mỹ tục, chứa nội dung bạo lực hoặc không hợp pháp sẽ bị xóa bỏ ngay lập tức. Mọi quyền sở hữu trí tuệ đối với tiểu thuyết, bài bình luận, ảnh hoặc tư liệu khác trên trang này đều thuộc về tác giả gốc. Nền tảng chỉ đóng vai trò làm công cụ lưu trữ và hiển thị—mọi nội dung đều do người dùng tải lên. Trong trường hợp có đơn khiếu nại liên quan đến bất kỳ cá nhân hay tổ chức nào, chúng tôi sẽ phối hợp xác minh và gỡ bỏ nội dung vi phạm ngay khi nhận được yêu cầu.

© 2025 TangThuLau. All rights reserved.

Made with by Tàng Thư Lâu
  1. Trang chủ
  2. Ta Thiên Tài Như Vậy Vì Sao Còn Muốn Thu Đồ Đệ
  3. Chương 226: Đường mòn thành phố thật sâu, đường nông thôn cũng trơn trượt

Chương 226: Đường mòn thành phố thật sâu, đường nông thôn cũng trơn trượt

Phải biết rằng nơi đây chỉ là một căn phòng nhỏ thôi!

Tuy Lục Tiêu Nhiên không có ở đây nhưng lời nói của hai người bọn họ đều lọt vào tai hắn khiến khóe miệng hắn không khỏi cong lên.

Không có đầu tư, thì không đạt được mục đích.

Lừa dối một chút trước, sau đó để Lăng Tâm Nguyệt tiếp tục đi đánh Phương Ngạo Thiên, mình núp phía sau kiểm soát tất cả, đợi đến thời cơ thích hợp, mình lại diệt gọn Phương Ngạo Thiên trong một lần.

Thật ra hắn không muốn phí đầu óc như vậy, nhưng hắn không rõ ràng tình hình bên phía Phương Ngạo Thiên, mà Phương Ngạo Thiên lại quá hung hăng, mạnh hơn nhiều so với Tiêu Bắc và Lâm Phi.

Hắn lấy ra một lượng lớn Thánh binh và đủ loại binh khí, kẻ này tuyệt đối không đơn giản.

Tùy tiện lao vào chiến đấu, rất có khả năng tổn thất nặng nề vì không biết rõ lai lịch của đối phương, thậm chí là chết.

Sống tốt không thích sao?

Vì sống tốt, cần phải phí não và tận dụng tất cả tài nguyên có thể lợi dụng.

Lăng Tâm Nguyệt, một con rối tốt như vậy, không dùng thì thật là đáng tiếc.

Nghĩ đến đây, hắn cởi áo ra, ho nhẹ một tiếng, vung Phá Toái Hư Không Chùy, bắt đầu rèn đúc binh khí.

Trước đây ở cấm địa Hoang Cổ, hắn phát tài, được cả một lượng lớn của cải phi nghĩa.

Nhiều lông, xương cốt, tinh huyết và yêu tinh của yêu thú cao giai còn có tinh thể của yêu thú như vậy, vừa hay sử dụng để chế tạo một đống binh khí.

Nghe thấy tiếng động của Lục Tiêu Nhiên bên ngoài, hai người nhìn lén qua cửa sổ.

Lần đầu tiên nhìn thấy tấm lưng rộng lớn, cường tráng, vạm vỡ, săn chắc, cân đối của Lục Tiêu Nhiên, ánh mắt của hai người lập tức mất tự nhiên.

Lăng Tâm Nguyệt còn đỡ, dù sao nàng cũng là một thế hệ Ma Tôn, tu vi cực cao, tâm cảnh cũng rất cao thâm.

Nhưng U Lan đỏ mặt, tim đập loạn xạ, không thể kiềm chế được.

Trong lúc này, Lục Tiêu Nhiên đã bày xong vật liệu. Sau đó hắn nâng Phá Toái Hư Không Chùy trong tay lên, bắt đầu rèn đúc binh khí.

Trong khoảng khắc Phá Toái Hư Không Chùy được nâng lên, hai người lập tức hóa đá tại chỗ.

Nhìn thấy Lục Tiêu Nhiên đập hết búa này đến búa khác, U lan ngơ ngác.

“Tôn, tôn, tôn chủ, đó là Đế binh sao?”

Dù Lăng Tâm Nguyệt không muốn thừa nhận nhưng vẫn không thể không gật đầu.

“Là Đế binh, quả thật là một Đế binh.”

“Hắn lấy Đế binh làm búa để rèn đúc binh khí?”

U Lan cảm thấy thế giới quan của mình đã sụp đổ, hoàn toàn không biết nên nói gì mới tốt.

Nhưng đây không phải điều sụp đổ nhất, bởi vì hai người phát hiện trong mũ giáp và binh khí Lục Tiêu Nhiên rèn đúc, phần lớn đều cấp bậc cao nhất trong một phẩm cấp.

Ví dụ, áo giáp da dùng da sói Tạo Hóa cảnh phối hợp với yêu tinh khoảng chừng là hộ giáp cấp bậc Thiên giai, thậm chí, một số thợ rèn kỹ thuật không đủ tốt chỉ có thể rèn ra hộ giáp Địa giai.

Nhưng trong tay Lục Tiêu Nhiên, toàn bộ vật rèn đúc ra được đều là hộ giáp cực phẩm trong một cấp bậc.

Nếu đó là một cái vô cùng đặc biệt thì còn tốt, nhưng Lục Tiêu Nhiên không phải như vậy. Chỉ cần là vật do hắn rèn ra thì toàn bộ đều là mạnh nhất, tốt nhất.

Đây là kỹ thuật rèn đúc mạnh đến mức nào chứ?

Điều càng khiến người ta rung động và không nói nên lời hơn nữa là bình quân cứ mấy chục giây, Lục Tiêu Nhiên lại rèn ra được một vật.

Lúc này, cho dù U Lan hay Lăng Tâm Nguyệt đều cảm thấy mình như đang nằm mơ vậy.

Quá điên cuồng rồi!

Phải biết rằng, ngay cả thợ rèn cực kì giỏi muốn rèn đúc binh khí cũng mất rất nhiều thời gian. Để rèn ra binh khi hoặc hộ giáp cực phẩm, một số thợ rèn phải mất rất nhiều tháng thậm chí là nhiều năm.

Lấy Đại Chu làm ví dụ, dù là thợ rèn nổi tiếng nhất hiện giờ, Đỗ Vô Song muốn rèn một Thánh binh cũng phải mất gần mười bảy ngày. Thời gian này vẫn đang là kỉ lục nhanh nhất Đại Chu từ trước đến nay.

Đây là tin tức có thể dễ dàng tra được ở Đại Chu, tương đối chính xác.

Nhưng Lục Tiêu Nhiên thì sao, hắn rèn Thánh binh cũng thế, binh khí Thiên giai cũng vậy, bất cứ cái gì, trên cơ bản không vượt qua sáu mươi giây.

Nếu không tận mắt chứng kiến cảnh này, hai người bọn họ tuyệt đối sẽ không tin được.

Thậm chí, hai người còn nghi ngờ, cho dù Lục Tiêu Nhiên rèn Đế binh, ước chừng cũng không quá hai tiếng.

Hai người bọn họ đã ở bên cửa sổ gần hai tiếng rồi, dường như bị đả kích đến mức không ở đây được nữa, Lăng Tâm Nguyệt mới nói :

“Chúng ta đi thôi.”

“Hả? Đi, đi đâu?”

U Lan bối rối, Lăng Tâm Nguyệt hít một hơi thật sâu, nói :

“Bây giờ hắn cho rằng ta là con gái của hắn nên mới mở trận pháp, cho phép ta xuống núi.”

Nói xong, Lăng Tâm Nguyệt bước ra ngoài, cuối cùng Lục Tiêu Nhiên cũng dừng lại.

May mà hai người này chịu ra, thực lực chế tạo của bản thân quá mạnh rồi, rèn binh khí và hộ giáp quá nhanh, vật liệu trong Sơn Hà Xã Tắc Đồ sắp dùng hết rồi. Nhưng hắn cảm thấy thực lực rèn đúc của bản thân hình như lại tăng lên không ít.

Hắn đang nghĩ sao hai người này còn không có hành động gì, thì hai người bọn họ liền đi ra.

“Hai người các ngươi ra rồi, chọn được phòng nào chưa?”

“Tạm thời vẫn chưa, nhưng, ta muốn xuống núi trước.”

“Xuống núi, hiện tại dưới núi đang rối lạc, ngươi xuống núi làm gì?”

Lục Tiêu Nhiên giả vờ kêu lên kinh ngạc, Lăng Tâm Nguyệt vốn sớm nghĩ ra một cái cớ.

“Thật ra, hài nhi còn giấu một vài thứ dưới chân núi, chưa đem lên đây, muốn xuống núi tìm về.”

“Thì ra là vậy, vậy có muốn cha đi cùng ngươi không ? Nếu ngươi gặp bất cứ nguy hiểm gì, cha cũng tiện bảo vệ tốt cho ngươi.”

“Ta không cần.”

Lăng Tâm Nguyệt lập tức xua tay, nếu để Lục Tiêu Thiên biết nàng thật ra là Ma Tôn của Ma Môn, mà không phải là con gái ruột của hắn, hắn còn không lột da nàng sao?

Chương trướcChương tiếp