favicon-ttlTàng Thư Lâu
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Thể loại
  • Mới cập nhật
favicon-ttlTàng Thư Lâu

Nền tảng số 1 dành cho những độc giả yêu thích thể loại truyện Nam Chủ

Điều hướng

Trang chủDanh sách truyệnTruyện mới cập nhậtThể loại truyện

Hỗ trợ

Chat với chúng tôiFAQ

Người dùng phải tuân thủ đầy đủ mọi quy định pháp luật và quy định quốc gia khi chia sẻ nội dung trên nền tảng. Bất kỳ bài viết, hình ảnh hay bình luận nào vi phạm thuần phong mỹ tục, chứa nội dung bạo lực hoặc không hợp pháp sẽ bị xóa bỏ ngay lập tức. Mọi quyền sở hữu trí tuệ đối với tiểu thuyết, bài bình luận, ảnh hoặc tư liệu khác trên trang này đều thuộc về tác giả gốc. Nền tảng chỉ đóng vai trò làm công cụ lưu trữ và hiển thị—mọi nội dung đều do người dùng tải lên. Trong trường hợp có đơn khiếu nại liên quan đến bất kỳ cá nhân hay tổ chức nào, chúng tôi sẽ phối hợp xác minh và gỡ bỏ nội dung vi phạm ngay khi nhận được yêu cầu.

© 2025 TangThuLau. All rights reserved.

Made with by Tàng Thư Lâu
  1. Trang chủ
  2. Ta Thiên Tài Như Vậy Vì Sao Còn Muốn Thu Đồ Đệ
  3. Chương 227: Đường mòn thành phố thật sâu, đường nông thôn cũng trơn trượt (2)

Chương 227: Đường mòn thành phố thật sâu, đường nông thôn cũng trơn trượt (2)

Bây giờ nàng rất sợ Lục Tiêu Nhiên, vị đại lão không biết tên này tùy tiện ra tay đã khiến nàng cảm thấy giống như nhìn lên núi cao, ngửa cổ đến mức đau mỏi.

“Vậy được rồi, nhưng ngươi phải trở về sớm, ta vừa chế tạo một số binh khí và hộ giáp, ngươi mặc lên phòng thân, để tránh gặp phải nguy hiểm gì.”

“Ừng ực”

Lăng Tâm Nguyệt nhìn núi binh khí trước mặt, không khỏi nuốt mạnh một nước bọt.

Tuy rằng những thứ này không phải Đế binh, nhưng thấp nhất cũng là binh khí và dụng cụ bảo hộ Thiên giai cực phẩm. Cho dù nàng là Ma Tôn cũng không nhịn được mà thèm.

Rốt cuộc, trong tay nàng chỉ còn một Đế binh hạ phẩm, còn bị Phương Ngạo Thiên kích nổ Đế binh làm cho nó tàn, không còn nguyên vẹn.

Hiện giờ cho dù là một Thánh binh thì cũng vô cùng hấp dẫn đối với nàng.

“Ta thật sự có lấy sao?”

“Đương nhiên rồi.”

Lục Tiêu Nhiên vung tay lên, vô cùng phóng khoáng, nói:

“Cứ lấy đi, ai bảo ngươi là con gái của ta chứ? Đồ của ta là chính là của ngươi, cho dù giờ không cho ngươi, sau này sớm muộn cũng phải truyền lại cho ngươi. Rốt cuộc ta còn mong đợi ngươi dưỡng lão cho ta.”

“Đa tạ.”

Lục Tiêu Nhiên hơi nhíu mày.

“Đa tạ ai?”

“Cha”

Mặc dù hơi xấu hổ, nhưng Lăng Tâm Nguyệt vẫn không kiềm được mà gọi một tiếng.

Hơn nữa, nàng mơ hồ cảm thấy cảm giác này không tệ lắm.

Là một Ma Tôn giết người không chớp mắt, từ nhỏ nàng lớn lên ở Ma Môn. Từ trước tới giờ, nàng chưa từng cảm nhận được hơi ấm gia đình. Vì sống sót, vì mạnh mẽ, nàng chỉ có thể không ngừng phấn đấu, không ngừng giết người để mình đứng trên đỉnh cao nhất.

Nhưng hiện tại, lần đầu tiên trong đời, nàng cảm thấy hơi ấm của thế giới này.

Lục Tiêu Nhiên hài lòng gật đầu.

Tuy rằng chỉ là diễn, nhưng để Lăng Tâm Nguyệt lấy đi mấy thứ này, trong lòng hắn vẫn cảm thấy hơi thua lỗ.

Hắn chỉ có thể để đối phương gọi thêm vài tiếng cha, để an ủi đáy lòng không cân bằng của hắn.

Lăng Tâm Nguyệt chọn một thanh trường kiếm Thánh binh, lại chọn một bộ hộ giáp Thánh binh. Sau đó, nàng mới quyến luyến thu lại ánh mắt của mình.

Thật muốn lấy hết toàn bộ, bao nhiêu thứ tốt như thế, dùng để trang bị cho thuộc hạ của nàng, nhất định không kém gì so với đệ tử của bộ lạc Cổ Viên.

Lục Tiêu Nhiên sao có thể không nhìn ra suy nghĩ của nàng?

Thực ra, mấy thứ này vốn chuẩn bị cho nàng, để nàng cầm đi đối phó bộ lạc Cổ Viên.

Nhưng hắn cũng không thể nói rõ ra như vậy, đó không phải là diễn kịch rồi. Lăng Tâm Nguyệt không phải là đồ ngốc, nhất định sẽ phát hiện chỗ sơ hở.

Hơn nữa, xưa nay Lục Tiêu Nhiên hắn vốn không phải là người cho không ai cái gì, muốn hắn tặng miễn phí những thứ này đi, hắn chắc chắn không nỡ.

Suy nghĩ một chút, Lục Tiêu Nhiên đã nghĩ ra.

Hiện tại hắn vừa lúc thiếu linh thạch , linh thạch dùng để bày trận pháp. Ma Môn chắc chắn không thiếu linh thạch , nếu Ma Môn cầm linh thạch đến đổi, mình hoàn toàn không lỗ, còn có thể kiếm lời chút ít.

Còn có thể tăng cường lực chiến đấu của Ma Môn, đối đầu với bộ lạc Cổ Viên, hoàn hảo, khá là hoàn hảo.

Nghĩ vậy, hắn lại nói:

“Đúng rồi con gái, vi phụ chưa từng xuống núi, đã bế quan ở đây mấy chục năm, cũng không có bạn bè gì dưới núi. Ngươi ở dưới núi, hiểu sâu biết rộng, nhất định có rất nhiều người quen nhỉ? Có thể bán mấy binh khí và hộ giáp này giúp vi phụ được không.”

Mắt Lăng Tâm Nguyệt sáng lên.

“Ngươi muốn bán những binh khí và hộ giáp này sao?”

“Đương nhiên rồi, giữ lại cũng không thể ăn, không bán thì có thể làm gì? Chất chống ở đây lãng phí sao?”

“Vậy thì bán cho bạn của ta thì sao?”

Lăng Tâm Nguyệt suýt nữa nói thành bán cho mình. May mà đầu óc của nàng còn nhanh nhạy, lập tức phản ứng lại, đảo một vòng.

Lục Tiêu Nhiên nửa tin nửa ngờ nói:

“Ngươi không phải là đệ tử của một tông môn nhỏ sao? Bạn của ngươi có thể mua nổi binh khí tốt như vậy?”

“Đúng vậy”

Lăng Tâm Nguyệt giật mình, không ngờ người cha hời của mình cũng không dễ lừa lắm.

“Khụ khụ, là như vậy. Thật ra, bạn của ta là người mở phòng đấu giá, đó là phòng đấu giá có chi nhánh khắp Đại Chu, nguồn khách vô cùng lớn, ta có thể bán sỉ cho hắn, sau đó hắn lại bán đi.”

“Ý này rất tốt, nhưng còn giá cả thì sao.”

Lục Tiêu Nhiên như cười như không nhìn Lăng Tâm Nguyệt, giống như đang nhìn một con bò sữa rất nhiều sữa.

“Cha cứ yên tâm, người bạn này của ta có thể mở phòng đấu giá ở Đại Chu, thì giá cả chắc chắn không thấp. Giá thị trường hiện tại của binh khí Thiên giai cực phẩm khoảng trên dưới tám trăm nghìn linh thạch thượng phẩm, đồ phòng hộ thì khoảng năm trăm nghìn linh thạch thượng phẩm. Còn Thánh giai thì phải từ hai triệu trở lên. Ta đều ghi lại số lượng những vật này của ngươi, đến lúc đó sẽ mang linh thạch đến đây cho ngươi.”

Lục Tiêu Nhiên gật đầu.

“Không tồi, đã như vậy, thì ngươi mang đi đi.”

“Đa tạ cha.”

U Lan nhìn đường đường một thế hệ Ma Tôn từng khiến toàn bộ Đại Chu phải chấn động, mở miệng ngậm miệng gọi cha mà rối loạn cả người.

Đây vẫn là tôn chủ mà nàng biết sao?

Tôn chủ kiêu ngạo, tôn chủ cường thế và ngang ngược đâu mất rồi? Đã đi nơi nào rồi?

Không để ý đến suy nghĩ của nàng, Lăng Tâm Nguyệt lập tức lấy ra một cái túi trữ vật, cho tất cả binh khí và hộ giáp vào để mang đi.

Sau đó, nàng cầm lệnh bài có thể miễn dịch trận pháp mà Lục Tiêu Nhiên cho, dẫn thuộc hạ U Lan nhanh chóng rời núi.

Lục Tiêu Nhiên không sợ nàng quỵt tiền.

Chương trướcChương tiếp