favicon-ttlTàng Thư Lâu
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Thể loại
  • Mới cập nhật
favicon-ttlTàng Thư Lâu

Nền tảng số 1 dành cho những độc giả yêu thích thể loại truyện Nam Chủ

Điều hướng

Trang chủDanh sách truyệnTruyện mới cập nhậtThể loại truyện

Hỗ trợ

Chat với chúng tôiFAQ

Người dùng phải tuân thủ đầy đủ mọi quy định pháp luật và quy định quốc gia khi chia sẻ nội dung trên nền tảng. Bất kỳ bài viết, hình ảnh hay bình luận nào vi phạm thuần phong mỹ tục, chứa nội dung bạo lực hoặc không hợp pháp sẽ bị xóa bỏ ngay lập tức. Mọi quyền sở hữu trí tuệ đối với tiểu thuyết, bài bình luận, ảnh hoặc tư liệu khác trên trang này đều thuộc về tác giả gốc. Nền tảng chỉ đóng vai trò làm công cụ lưu trữ và hiển thị—mọi nội dung đều do người dùng tải lên. Trong trường hợp có đơn khiếu nại liên quan đến bất kỳ cá nhân hay tổ chức nào, chúng tôi sẽ phối hợp xác minh và gỡ bỏ nội dung vi phạm ngay khi nhận được yêu cầu.

© 2025 TangThuLau. All rights reserved.

Made with by Tàng Thư Lâu
  1. Trang chủ
  2. Ta Thiên Tài Như Vậy Vì Sao Còn Muốn Thu Đồ Đệ
  3. Chương 229: Ta và sư huynh có một giao ước

Chương 229: Ta và sư huynh có một giao ước

“Trời ạ, hồi nãy rốt cục là vị đại lão nào, dùng một chiêu đã hủy diệt toàn bộ thành trì, thật là đáng sợ.”

“May mà, hai chúng ta dựa vào thuật Nhiên Huyết, thi triển bước nhảy không gian ở khoảng cách ngắn, nếu không thì bây giờ đã lên trời hết một lượt.”

Vừa dứt lời thì bọn họ đột nhiên cảm nhận được áp lực cực lớn ập xuống từ đỉnh đầu.

“Không xong!”

Sắc mặt bọn họ thay đổi, định sử dụng thuật Nhiên Huyết tẩu thoát lần nữa, đáng tiếc là không kịp nữa rồi.

Theo hai tiếng hót của phượng hoàng vang lên, hai người lập tức hóa thành tro cùng, không sót lại một hạt bụi nào.

“Phù…”

Thở ra một hơi, Cơ Vô Hà chậm rãi thu hồi Thánh binh của mình, chạy đến phương hướng có tòa thành nhỏ.

Đến khi nàng tới đó, Vân Ly Ca đang quan sát một khối đá thật lớn trên đất.

Trên tảng đá này có khắc một chữ “Lâm” to lớn, nhìn qua chỉ là một tảng đá bình thường, nhưng dưới sức nổ kịch liệt vừa rồi, toàn bộ thành trì đều hóa thành tro bụi, mà tảng đá này lại hoàn hảo không hư hại gì.

“Sư muội, ngươi mau đến xem, tảng đá này là sao? Hình như là đồ của Lâm gia.”

Cơ Vô Hà nhìn lướt qua, cũng khó tránh kinh ngạc.

“Tảng đá này là vật Lâm gia dùng để kiểm tra thiên phú của đệ tử. Chỉ cần là người của Lâm gia thì đều có thể dùng tảng đá này để thử thiên phú. Không phải người Lâm gia thì không có tác dụng. Không ngờ được tảng đá này lại cứng như vậy, có thể cản nổi sức tấn công của Đế binh.”

Vân Ly Ca nhìn quanh tảng đá một vòng rồi hít sâu một hơi, lấy Đế binh ra, chém một đòn vào tảng đá ở khoảng cách gần.

Không ngờ, lúc này hắn lại xuyên thủng tảng đá dễ như trở bàn tay, làm nó rạn nứt.

“Tảng đá này thật kỳ quái, có thể miễn dịch công kích của linh khí, nhưng lại dễ vỡ vụn đối với binh khí không dùng linh khí. Xem ra là chất liệu đặc biệt.”

Dứt lời, cổ tay hắn xoay chuyển, Hỗn Nguyên Chiến Thần Thương lập tức đập vỡ tảng đá.

Đùng đùng ——!

Ngay khi hắn đập nát vụn tảng đá kia, giữa không trung đột nhiên một tia sét to như thùng nước ập xuống, bổ vào đá vụn nằm trên đất.

Theo đó, những mảnh nhỏ của tảng đá kia hóa thành những tia máu loãng đỏ thắm, bay lên không trung.

Vân Ly Ca: “….”

Cơ Vô Hà: “….”

Hai người im lặng một lúc lâu, Cơ Vô Hà mở miệng nói:

“Vừa nãy cái đó chắc hẳn là để truyền lại tin tức đúng không? Hơn nữa có vẻ như thông báo đến một thế giới khác, Thần giới!”

Nàng vừa dứt lời, đã nghe thấy một tiếng thình thịch, Vân Ly Ca quỳ xuống trước mặt Cơ Vô Hà, hai mắt mông lung phủ một tầng hơi nước.

“Sư muội, ngươi có thể không nói cho bất kỳ ai khác về chuyện vừa rồi không? Đặc biệt là sư tôn? Nếu ngươi nói ra, ta sợ ta sẽ bị đánh chết.”

Chuyện Lục Tiêu Nhiên kiêng kị nhất chính là còn chưa giết chết kẻ địch đã để lộ tin tức ra ngoài.

Mỗi lần hắn chém giết kẻ thù đều chuẩn bị đầy đủ, tuyệt đối không cho phép bất cứ kẻ nào biết.

Cho dù mọi người đều biết kẻ thù đó đã chết, nhưng sẽ không biết chuyện đó do Lục Tiêu Nhiên làm ra.

Nhưng hôm nay Vân Ly Ca lại thả đi một thứ không biết là tin cầu cứu, hay là đồ chơi gì chạy thoát.

Đáng sợ hơn là đồ chơi này còn liên thông với Thần giới.

Nếu dẫn kẻ địch mạnh từ Thần giới xuống đây, thì đây chắc chắn là chuyện kinh khủng không thể tưởng tượng nổi.

Nếu để sư tôn biết chuyện này, e là cái mạng nhỏ của hắn khó giữ được rồi.

Cơ Vô Hà im lặng một lát.

“Chuyện này không ổn đâu? Ngươi phạm phải sai lầm lớn như vậy, nếu ta không nói với sư tôn, nếu sư tôn biết thì e rằng ta cũng không thoát tội được.”

“Vậy có thể không nói bây giờ được không? Ít ra… ít ra chờ ngày nào đó sư tôn vui vẻ lại nói chuyện này ra.”

Cơ Vô Hà lắc đầu.

“Vậy không được, đến lúc đó sư tôn sẽ giận cá chém thớt với ta.”

“Ta không nói ngươi cũng biết, ta chỉ nói có mình ta biết thôi, ngươi không biết gì.”

“Vậy cũng không được đâu, rốt cục thì sư tôn là người ta kính yêu nhất, ta không thể giấu giếm sư tôn.”

“Ta cho ngươi chơi thương của ta một lát.”

“Chơi bao lâu?”

“Muốn chơi bao lâu thì chơi bấy lâu, chỉ cần ngươi muốn chơi, bất cứ lúc nào cũng có thể chơi.”

“Ài, mặc dù hai chúng ta là sư huynh muội, nhưng nói mà không có bằng chứng, ta viết tờ giấy cam kết, ngươi ký tên vào.”

“Không thành vấn đề.”

Cơ Vô Hà nhanh chóng lấy một cuốn sổ nhỏ từ trong túi trữ vật, xoạt xoạt xoạt… vội viết một tờ giấy cam kết, Vân Ly Ca không nhìn một lần nào, trực tiếp ký tên.

Cơ Vô Hà cười tủm tỉm cất tờ giấy cam kết đi, sau đó ngoắc ngón tay. Vân Ly Ca lộ vẻ mặt đau khổ, cuối cùng vẫn nhịn đau giao Hỗn Nguyên Chiến Thần Thương ra.

“Sư muội, ngươi cần phải hết lòng tuân thủ hứa hẹn đó.”

“Đó là điều đương nhiên, nếu như sư tôn muốn chặt ngươi, ta nhất định sẽ giúp đỡ khuyên can.”

Vân Ly Ca: “?”

“Sư muội, ngươi nói lời này là có ý gì? Ngươi muốn nói cho sư tôn biết?”

“Đó là điều đương nhiên, xảy ra sơ suất lớn như vậy, chuyện nghiêm trọng như vậy, chắc chắn phải lập tức nói cho sư tôn biết. Nếu như không tốt, tất cả chúng ta sẽ tiêu đời.”

“Nhưng ta vừa ký giấy cam kết rồi.”

“Đó không phải là giấy cam đoan, đó là hợp đồng thuê, ta dùng một viên linh thạch hạ phẩm, thuê Đế binh của ngươi một trăm năm.”

Dứt lời, Cơ Vô Hà ném cho Vân Ly Ca một viên linh thạch hạ phẩm.

Trong nháy mắt, Vân Ly Ca trợn tròn mắt, sau một lát, sắc mặt hắn âm trầm như nước, tức đến nỗi nghiến răng nghiến lợi, bóp nát linh thạch hạ phẩm trong tay.

“Nếu như vậy, còn không bằng ta tự trở về nói thẳng với sư tôn. Sư muội, ngươi âm hiểm như vậy, sư tôn biết không?”

“Sư tôn chưa chắc đã biết, nhưng bây giờ sư huynh có thể thử xem sao.”

Chương trướcChương tiếp