Dù sao Lục Tiêu Nhiên cũng chém gió tài giỏi như vậy, đó còn không phải là thổi gió ra biển luôn sao?
“Ai, đó cũng là chuyện của quá khứ rồi, không nhắc cũng được.”
Nhưng Lăng Tâm Nguyệt không muốn bỏ qua tin bát quát kinh thiên động địa này.
“Cha, nếu ngươi đã từng thành lập một Đế quốc, tại sao bây giờ lại ẩn mình trong vùng núi hoang dã này?”
Lục Tiêu Nhiên lắc đầu, ánh mắt lộ ra một tia bất đắc dĩ.
“Ngươi còn trẻ, ngươi không hiểu đâu. Trên thế giới này có những người có vận khí quá lớn. Tu vi của bọn họ có thể rất thấp, tư chất cũng rất kém cỏi, suốt ngày bị người khác cười nhạo, nhưng mà bọn họ thường có đại khí vận! Cho dù tu vi của ngươi có mạnh hơn nữa, bối cảnh của ngươi có cao hơn nữa, chỉ cần ngươi gặp phải người như thế, ta nói cho ngươi, toàn bộ công sức đều mất trắng.”
Trái tim của Lăng Tâm Nguyệt đập loạn xạ.
“Trên đời này còn có kiểu người như vậy sao?”
“Đúng vậy, bởi vậy mới nói, cẩn thận giữ thuyền vạn năm. Thời đỉnh cao của vi phụ đã qua, bây giờ chỉ cần yên ổn tu luyện, chờ đợi thời cơ, đột phá lên một tầng cao mới là được. Còn về những thứ khác, cái gì mà quyền lực vinh hoa phú quý vân vân, chẳng qua chỉ là mây khói thoáng qua, vi phụ cũng sớm đã nhìn thấu.”
“...Không biết cha sáng tạo ra Đế quốc nào?”
Lục Tiêu Nhiên hít sâu một hơi, ngửa mặt lên trời một góc bốn mươi lăm độ, mang theo sự ưu thương và hoài niệm:
“Đều là chuyện đã qua rồi, còn nhắc lại làm gì nữa?”
“Nữ nhi chỉ muốn chiêm ngưỡng phong thái của phụ thân thời còn trẻ thôi.”
“Chiêm ngưỡng thì thôi, Đế quốc sớm đã suy vong, e là ngươi cũng không tìm được.”
“...Lẽ nào phụ thân không có danh hào vĩ đại nào sao?”
“Ừm… đã từng, mọi người thích gọi ta là… Hồn Thiên Đế!”
Ầm!
Vào khoảnh khắc này, bất luận là U Lan hay là Lăng Tâm Nguyệt đều như bị sét đánh vậy.
Tuy rằng lúc nãy khi Lục Tiêu Nhiên nói bản thân đã từng thành lập một Đế quốc, các nàng đã thầm đoán ra điều gì, nhưng lúc các nàng chân chính xác nhận Lục Tiêu Nhiên là Đại Đế thì vẫn không nhịn được mà sững sờ không thôi.
Đại Đế đó!
Đó là sự tồn tại trong truyền thuyết, là mạnh mẽ nhất trên thế giới này!
Từ cổ chí kim, không biết có bao nhiêu người tiền phó hậu kế chỉ vì muốn trở thành sự tồn tại duy nhất trong hàng tỷ người, trở thành Võ Đế một phương, ngạo thị thiên hạ.
Nhưng mà, ngay giờ này phút này, trước mặt bọn họ thế mà lại là một vị Đại Đế đang nằm!
U Lan không kiềm được nhỏ giọng hỏi:
“Lục tiền bối, vãn bối mạo muội hỏi một câu, ngươi sống lâu như vậy thì có bao nhiêu tình nhân thế? Có một tình nhân tên là Lưu Thúy Phương không?”
Lục Tiêu Nhiên: “...”
Lăng Tâm Nguyệt lúc này hung hăng trừng U Lan một cái.
Sau đó mở miệng nói:
“Cha, ngươi đừng có quan tâm nàng. Hài nhi còn có một vấn đề muốn hỏi ngươi. Ngươi thấy thế nào về trận chiến của Ma Môn và bộ lạc Cổ Viên? Ai sẽ thắng?”
“Đó còn cần nói sao, đương nhiên là bộ lạc Cổ Viên.”
Lăng Tâm Nguyệt: “???”
U Lan càng không nhịn được nghi ngờ hỏi:
“Nhưng mà trong lúc chúng ta ở chân núi mấy ngày qua, nghe nói hình như Ma Môn chiếm ưu thế nhiều hơn mà?”
“Đó chỉ là tạm thời thôi, ta nói sự thật với các người nhé, trải qua bao nhiêu năm mưa gió, ta sớm đã tổng kết ra một quy tắc.
Phàm là trong họ có chữ Tiêu, Diệp, Sở, Lâm, Phương, Tô, Lục, Lý hoặc là trong tên có Ngạo Thiên, Lương Thần, Nhật Thiên, cơ bản đều không dễ chọc, bọn họ thường có vận khí bên mình.
Giống tù trưởng của bộ lạc Cổ Viên, hình như gọi là Phương Ngạo Thiên đúng không?”
Lăng Tâm Nguyệt gật đầu.
“Bên cạnh hắn có phải có một đám mỹ nữ không? Có thể là bản thân nữ hài tử đó rất mạnh, nhưng toàn bộ đều cam tâm tình nguyện cùng những nữ nhân khác có chung một chồng?”
Lăng Tâm Nguyệt và U Lan cùng nhìn nhau, đều nhìn thấy sự kinh ngạc trong mắt nhau, Lục Tiêu Nhiên thế mà lại nói không sai chút nào.
“Ngoại trừ điều này ra, có phải hắn còn có một đống bảo bối? Giống như mang theo bảo khố bên người, dùng mãi cũng không hết?”
Nhịp tim của hai người Lăng Tâm Nguyệt càng ngày càng tăng nhanh.
“Còn có, có phải hắn rất ngông cuồng mà thực lực không ra gì, nhưng mà giết mãi không chết?”
Nghe đến câu này, sắc mặt của Lăng Tâm Nguyệt đã hoàn toàn trắng bệch.
Không sai, phụ thân nói đúng tất cả rồi.
Lúc đầu nàng lựa chọn đích thân giết vào bộ lạc Cổ Viên, muốn lấy thực lực Võ Tôn nhất trọng mạnh mẽ của mình, triệt để chém giết Phương Ngạo Thiên, nhưng kết quả không ngờ lại là ngược lại bị Phương Ngạo Thiên làm nổ một thanh Đế binh khiến nàng bị trọng thương.
Nếu như không nhờ đan dược của Lục Tiêu Nhiên, e là vết thương trên người nàng vẫn chưa hồi phục được bao nhiêu.
“Cha thế mà đã nắm rõ loại người này như lòng bàn tay, lẽ nào lúc trước cha đã từng gặp rồi?”
Lục Tiêu Nhiên gật đầu với sắc mặt nghiêm trọng.
“Đã nghe nói ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây chưa?”
Lăng Tâm Nguyệt lắc đầu.
Nàng đã bị phong ấn nghìn năm, đương nhiên không biết chuyện của Lâm Phi, cũng không biết đến câu này.
“Đã từng có một thiếu niên nói câu này, chỉ lác đác mấy năm đã từ một tên phế vật có phong hào Viêm Đế, ta chính là bị hắn đánh bại.”
“Má ơi ~!”
Lăng Vô Tâm và U Lan lại lần nữa cảm thấy da đầu tê dại, linh hồn có cảm giác bị nổ tung dữ dội.
Lác đác mấy năm đã từ một phế vật trở thành một đại Võ Đế?
Chuyện này cũng quá phi lý đi? Chuyện này khiến cho những người cố gắng mấy trăm năm, mấy nghìn năm thậm chí là hơn mười nghìn năm làm sao mà sống?