favicon-ttlTàng Thư Lâu
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Thể loại
  • Mới cập nhật
favicon-ttlTàng Thư Lâu

Nền tảng số 1 dành cho những độc giả yêu thích thể loại truyện Nam Chủ

Điều hướng

Trang chủDanh sách truyệnTruyện mới cập nhậtThể loại truyện

Hỗ trợ

Chat với chúng tôiFAQ

Người dùng phải tuân thủ đầy đủ mọi quy định pháp luật và quy định quốc gia khi chia sẻ nội dung trên nền tảng. Bất kỳ bài viết, hình ảnh hay bình luận nào vi phạm thuần phong mỹ tục, chứa nội dung bạo lực hoặc không hợp pháp sẽ bị xóa bỏ ngay lập tức. Mọi quyền sở hữu trí tuệ đối với tiểu thuyết, bài bình luận, ảnh hoặc tư liệu khác trên trang này đều thuộc về tác giả gốc. Nền tảng chỉ đóng vai trò làm công cụ lưu trữ và hiển thị—mọi nội dung đều do người dùng tải lên. Trong trường hợp có đơn khiếu nại liên quan đến bất kỳ cá nhân hay tổ chức nào, chúng tôi sẽ phối hợp xác minh và gỡ bỏ nội dung vi phạm ngay khi nhận được yêu cầu.

© 2025 TangThuLau. All rights reserved.

Made with by Tàng Thư Lâu
  1. Trang chủ
  2. Ta Thiên Tài Như Vậy Vì Sao Còn Muốn Thu Đồ Đệ
  3. Chương 237: Đồ đệ thần tiên ta từng dạy những năm đó (2)

Chương 237: Đồ đệ thần tiên ta từng dạy những năm đó (2)

Trong bóng tối, mơ hồ có không ít ánh sáng màu máu xuất hiện, đó là sinh vật trong Hắc Vân Sơn.

Ở nơi có tài nguyên cằn cỗi và tràn đầy giết chóc như Hắc Vân Sơn, gần như tất cả sinh vật đều trở nên khát máu.

Lúc này, rõ ràng là chúng nó cho thấy coi Phương Thiên Nguyên và Lê Trường Sinh trở thành con mồi của họ.

Lê Trường Sinh khẽ hừ một tiếng, hơi hơi phóng ra kiếm ý của mình. Những sinh vật thường sống bên cạnh nguy cơ, giác quan thứ sáu được rèn luyện vô cùng nhạy bén này lập tức cảm nhận được sự đáng sợ trong đó.

Không chút do dự, tất cả sinh vật đều hét lên một tiếng rồi lập tức quay đầu bỏ chạy, thoát khỏi nơi đây.

Phương Thiên Nguyên lộ ra một tia hâm mộ.

“Kiếm hồn của tiểu sư đệ quả nhiên danh bất hư truyền.”

Lê Trường Sinh cười nhẹ.

“Kiếm hồn là thuộc về thần hồn, cho nên lực chấn nhiếp của nó sẽ rất mạnh, sinh vật của thế giới phàm nhân đương nhiên khó thể chống cự. Chẳng qua trước đây ta đã từng tìm hiểu qua, hình như Đại Đế đỉnh phong, sau khi độ kiếp thành Thần thì đều sẽ sinh sản ra thần hồn của chính mình. Đến lúc đó, hẳn là Phương sư huynh cũng sẽ có thần hồn của mình thôi?”

“Hy vọng đến lúc đó, ta cũng có thể có một thần hồn đẹp trai.”

“Phương sư huynh đẹp trai như vậy, nhất định sẽ có.”

“Khụ khụ… không ngờ tiểu sư đệ lại biết nói chuyện như vậy, dựa vào câu này của sư đệ, sau này có phiền phức gì ta đảm bảo sẽ giúp ngươi chia sẻ.”

“Vậy thì đa tạ Phương sư huynh rồi.”

Hai người khách sáo với nhau một phen, rất nhanh đã dựa theo ấn ký mà đến được nơi đó.

“Ấn ký bắt đầu phát sáng, chính là nơi này. Xung quanh nơi này có âm khí rất nồng, không biết có cất giấu thứ gì không, chúng ta nhanh chóng ra tay, tốc chiến tốc thắng, miễn cho đêm dài lắm mộng.”

“Được! Tiểu sư đệ, ngươi lùi về phía sau nhìn ta đây.”

Nói rồi Phương Thiên Nguyên lấy ra Thánh binh của mình ra, Cương Long Chùy.

Binh khí Thiên giai trở về trước hắn không còn dùng nữa, có Thánh binh ai còn dùng binh khí Thiên giai nữa, đó không phải là ngu ngốc sao?

Chú ý đến Lê Trường Sinh lùi về phía sau, Phương Thiên Nguyên cũng không có lề mề, lập tức ra tay.

“Ya --!”

Hét lên một tiếng, Phương Thiên Nguyên sử dụng Bất Diệt Kim Thân, bên ngoài cơ thể lập tức bộc phát ra một cỗ năng lượng màu vàng kim nồng đậm, hình thành một người khổng lồ cao lớn ở bên ngoài cơ thể Phương Thiên Nguyên.

Có Bất Diệt Kim Nguyên duy trì toàn bộ phòng ngự và lực lượng của Phương Thiên Nguyên đều nhanh chóng tăng lên, đạt đến cảnh giới cực kì khủng bố.

Ánh vàng soi sáng gần nửa cái sơn cốc, khiến vô số sinh vật đã quen với bóng tối cũng bắt đầu sợ hãi và lo lắng bất an.

Sau đó, một búa của hắn giáng xuống mặt đất.

Năng lượng xung kích cực lớn vừa tiến vào bên trong lòng đất đã khiến cho vách núi hai bên xung quanh bắt đầu rung chuyển, vô số vết nứt bắt đầu lan ra, khiến cho vách núi hai bên ầm ầm sụp đổ, trực tiếp chôn sống hai người.

Phương Thiên Nguyên: “...”

Lê Trường Sinh: “...”

Một lát sau, Lê Trường Sinh khẽ quát một tiếng, kiếm khí bốn phía, chém vỡ tất cả hòn đá thành khói bụi, sau đó hô lên về phía Phương Thiên Nguyên nói:

“Tam sư huynh ngươi còn sống không?”

Ầm --!

Một khắc sau, ánh vàng bạo phát, Phương Thiên Nguyên đánh vỡ đá, lộ ra thân hình, đất dưới chân vẫn bằng phẳng như cũ.

“Khụ khụ, không ngờ đất ở đây lại cứng như vậy, một chiêu này của ta đều đã khiến vách núi hai bên bị sập rồi, nhưng nó vẫn không bị chấn vỡ.”

Sau khi Lê Trường Sinh nhìn qua một lượt, khẽ cau mày nói:

“Đất này dường như đã trải qua sự lắng đọng hơn trên mười nghìn năm, hấp thụ các loại lực lượng phụ như hắc ám, hàn băng, đã vượt khỏi phạm vi núi đá bình thường rồi.”

“Vậy làm sao bây giờ? Tiểu sư muội còn bị chôn dưới này, không đào ra thì không có cách trở về báo cáo kết quả nhiệm vụ với sư phụ được!”

“Để ta thử xem, Phương sư huynh lại lùi về sau.”

“Vậy được, ngươi cẩn thận chút.”

Lần này, Phương Thiên Nguyên bay lên không trung để tránh lại bị chôn sống lần nữa.

Lê Trường Sinh hít sâu một hơi, không hề kìm nén thực lực của mình, phóng khí tức của kiếm hồn ra khiến cả sơn cốc phảng phất như bị người ném vào một quả bom thật lớn, vô số sinh vật đều đang hoảng sợ bỏ chạy ra ngoài.

Khí thế đó còn đáng sợ hơn cả lúc nãy khi Phương Thiên Nguyên ra tay.

Sau đó, Lê Trường Sinh giơ cao tay phải, một thanh bảo kiếm Thánh giai cực phẩm chợt hiện ra trong lòng bàn tay của hắn.

Thánh kiếm vừa xuất hiện, ánh sáng lập tức xuyên thủng bầu trời, rọi sáng toàn bộ sơn cốc.

Kiếm quang chém xuống, lực công kích cực kỳ bá đạo, không thể địch nổi trực tiếp đánh cho sơn cốc nứt ra một cái khe lớn.

Ầm ầm…

Tiếng núi đá nổ tung liên tục không ngừng nghỉ, khí lưu bay lên đánh cho tầng mây tứ tán.

Một luồng khói bụi bốc lên theo khí lưu, khiến toàn bộ sơn cốc ngập trong khói bụi mù mịt.

“Quào ~! Tiểu sư đệ thật kinh khủng!”

Phương Thiên Nguyên không nhịn được mà khen một câu.

Bất Diệt Kim Thân của hắn chủ yếu là lấy lực lượng và phòng ngự làm chủ, lực lượng thì tạm thời không nói, nhưng mà trên phương diện phòng ngự thì Phương Thiên Nguyên vô cùng tự tin.

Nhưng mà cho dù là như thế, Phương Thiên Nguyên vẫn có cảm giác một kiếm kia của Lê Trường Sinh có thể tạo nên sự uy hiếp nhất định cho hắn.

Điều này không chỉ bởi vì tu vi của Lê Trường Sinh mạnh hơn hắn, đồng thời cũng bởi vì kiếm ý của Lê Trường Sinh quá mức sắc bén.

Chương trướcChương tiếp