Trong cùng một cấp bậc, đoán chừng trên thế giới này không ai có lực công kích với sát thương cao hơn kiếm chiêu kia của hắn.
Trong lúc vận chuyển linh khí, hai người quét hết khói bụi, Phương Thiên Nguyên thi triển Bất Diệt Kim Thân của mình chiếu sáng hẻm núi để hai người có thể nhìn rõ ràng hơn một chút.
Lê Trường Sinh bắn ra ấn ký mà Vượng Tài tạo ra, ấn ký hóa thành một ảo ảnh hồ điệp màu vàng trong không khí rồi bay xuống phía dưới.
Hai người lập tức đuổi theo.
“Lần này có thể tìm được tiểu sư muội, tất cả đều nhờ vào kiếm chiêu của tiểu sư đệ. Sau khi trở về sư tôn nhất định sẽ thưởng cho đệ.”
“Phương sư huynh nói quá lời, vì sư tôn làm việc, huống chi lại còn là tìm tiểu sư muội của chúng ta, Trường Sinh làm sao dám mong sư tôn khen thưởng?”
“Không biết tiểu sư muội có dáng vẻ như thế nào nhỉ, nghe sư tôn nói, hình như có lẽ nàng đã biến thành cương thi, sẽ không phải là kiểu mặt xanh nanh vàng chứ?”
“Chắc là không đâu, ở Tàng Kinh Các của Thanh Liên Kiếm Tông ta đã từng xem qua, cương thi cao cấp sẽ hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt, âm khí thiên địa, tẩm bổ bản thân, nên chắc sẽ không xuất hiện kiểu mặt xanh nanh vàng, trạng thái cứng rắn đao thương bất nhập như cương thi phổ thông đâu, chắc là cũng không khác người thường lắm.”
“Thì ra là như vậy, tiểu sư đệ hiểu biết thật nhiều, thụ giáo.”
Vừa nói xong thì ấn ký hình hồ điệp kia cuối cùng cũng dừng lại.
“A, tìm được tiểu sư muội.”
Sắc mặt hai người vui vẻ, xông lên thật nhanh, thế nhưng khi bọn họ nhìn thấy hồ điệp đang đậu vào cái gì thì lập tức hóa đá.
Bầu không khí hoàn toàn tĩnh mịch, nhưng trong sơn cốc rộng lớn thỉnh thoảng vẫn còn một hai cục đá rơi xuống, tạo ra những tiếng đập vang vọng.
Sau khi im lặng một hồi lâu, Lê Trường Sinh khóc không ra nước mắt nhìn về phía Phương Thiên Nguyên.
“Sư huynh, làm sao bây giờ?”
Phương Thiên Nguyên suy nghĩ một lát, kéo xa khoảng cách với hắn rồi mới nói:
“Tiểu sư đệ, là nam nhân thì phải học được cách gánh vác trách nhiệm. Nếu ngươi đã làm sai thì hãy dũng cảm nhận lỗi đi. Không thể làm mất mặt nam nhân được.”
Lê Trường Sinh: “….”
“Phương sư huynh, mới lúc nãy ngươi còn nói về sau nếu có việc phiền phức gì thì sẽ cùng ta chia sẻ cơ mà.”
“Ta có nói sao? Ngươi có bằng chứng không? Cơm có thể ăn bậy nhưng lời thì không được nói bậy đâu nha. Lê sư đệ, ngươi mà còn như vậy thì trước mặt sư tôn, ta sẽ tố cáo ngươi tội phỉ báng, tội phỉ báng đó ngươi biết không?”
Lê Trường Sinh khóc thật.
Hắn ngồi xổm xuống, nhặt một bàn tay ngọc thon dài lên.
Hắn không ngờ rằng một kiếm kia của mình lại mạnh mẽ quá mức, không những làm nứt mặt đất mà còn chém luôn cả tiểu sư muội. Giờ thì hay rồi, ở chỗ này chỉ còn mỗi một cái bàn tay, làm sao trở về báo cáo kết quả với sư tôn bây giờ?
Sư tôn không chém hắn mới là lạ.
Phương Thiên Nguyên thở dài một hơi, vỗ vỗ bả vai hắn, an ủi nói:
“Đừng uể oải quá, biết đâu ngươi chỉ chém thân thể nàng ra, những bộ phận khác có thể đang phân tán khắp nơi cũng chưa biết được.”
Hai mắt Lê Trường Sinh lập tức sáng lên.
“Đúng vậy, có khi ta mới chỉ chém thân thể của nàng thành nhiều mảnh chứ không có chém thành tro bụi.”
Nói tới đây, hắn lập tức hưng phấn đi tìm các bộ phận khác.
Một lúc lâu sau, hai người mang vẻ mặt u ám ngồi trên một tảng đá lớn.
“Xem ra tiểu sư muội đã bị ta chém thành tro bụi thật rồi. Phải làm sao bây giờ?”
“Tiểu sư đệ, ta cảm thấy ngươi nghĩ nhiều rồi. Dù sao ngươi còn chưa gặp sư tôn mà, làm sao ngươi biết sư tôn sẽ gây sự với ngươi chứ?”
Lê Trường Sinh vừa định thở phào một hơi, Phương Thiên Nguyên lại nói tiếp:
“Lỡ như sư tôn trực tiếp chém ngươi luôn thì sao?”
Lê Trường Sinh: “…”
“Tiểu sư đệ, ta cảm thấy vấn đề ngươi cần nghĩ nhất bây giờ là sau khi ngươi chết thì sẽ an táng ở chỗ nào, quan tài dùng chất liệu gì, lăng mộ lớn chừng nào. Còn có, kiếm hồn của ngươi, có muốn truyền thừa tiếp không?
Cá nhân ta kiến nghị ngươi cân nhắc ta, bởi vì ta có quen một cửa hàng chuyên may áo liệm, tay nghề rất tốt, giá cả vừa phải, kiểu dáng trang phục mới mẻ độc đáo, năm nào cũng ra kiểu mới. Mà ta lại có người quen trong tiệm, có thể giảm giá.”
Lê Trường Sinh: “…”
“Ta đều chết rồi, giảm giá hay không giảm giá có khác gì nhau à?”
“Có khác nhau chứ, bởi vì nếu rẻ hơn chút thì ta có thể bỏ tiền ra mua cho đệ, nhưng nếu đắt quá thì không được, vì túi tiền của sư huynh cũng có chút eo hẹp.”
“Ta có thể mắng người không?”
“Có thể, nếu như ngươi chịu đòn được.”
Lê Trường Sinh nhất thời có cảm giác khóc không ra nước mắt.
Tất nhiên trong lòng hắn biết Phương sư huynh là đang trêu chọc mình, mọi người là sư huynh sư đệ với nhau, hắn thật sự không mong mình sẽ bị sư tôn đánh chết.
Nhưng vấn đề là, họa mình gây ra có hơi lớn, sư tôn mà biết mình chém tiểu sư muội thành như này chắc sẽ tức nổ phổi luôn mất.
Không phải Phương sư huynh nói giúp mình vài câu là có thể giải quyết được.
Chẳng lẽ Lê Trường Sinh ta còn chưa kịp vang danh Đại Chu thì đã bỏ mạng một cách nghẹn khuất như vậy rồi sao?
Ngay khi hai người đang rầu rĩ, sau lưng bỗng nhiên có một luồng thi khí lạnh lẽo đánh về phía hai người.
“Ai!”
Phương Thiên Nguyên trước tiên mở Bất Diệt Kim Thân ra để bảo vệ mình và Lê Trường Sinh.
Bịch --!
Ngay sau đó, hai người bị một nguồn lực cực lớn đánh bay ngay tại chỗ.
Uỵch uỵch…
Hai người đập mạnh vào một bên khác trong sơn cốc giống như hai viên đạn pháo, tạo thành hai cái hố sâu.
Bùm --!
Ngay sau đó, kiếm khí bùng nổ, ánh kiếm như rồng, trực tiếp làm nổ ra một cái lỗ lớn, hiện ra thân hình của Lê Trường Sinh và Phương Thiên Nguyên.
Lê Trường Sinh vẫn còn ổn, trước đó Phương Thiên Nguyên đã dùng Bất Diệt Kim Thân để bảo vệ hắn.
Còn bản thân Phương Thiên Nguyên thì lại chịu toàn bộ đòn tấn công của đối phương, giờ phút này, máu tươi chảy ròng ròng từ khóe miệng, toàn thân không nhịn được mà hơi run lên.