favicon-ttlTàng Thư Lâu
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Thể loại
  • Mới cập nhật
favicon-ttlTàng Thư Lâu

Nền tảng số 1 dành cho những độc giả yêu thích thể loại truyện Nam Chủ

Điều hướng

Trang chủDanh sách truyệnTruyện mới cập nhậtThể loại truyện

Hỗ trợ

Chat với chúng tôiFAQ

Người dùng phải tuân thủ đầy đủ mọi quy định pháp luật và quy định quốc gia khi chia sẻ nội dung trên nền tảng. Bất kỳ bài viết, hình ảnh hay bình luận nào vi phạm thuần phong mỹ tục, chứa nội dung bạo lực hoặc không hợp pháp sẽ bị xóa bỏ ngay lập tức. Mọi quyền sở hữu trí tuệ đối với tiểu thuyết, bài bình luận, ảnh hoặc tư liệu khác trên trang này đều thuộc về tác giả gốc. Nền tảng chỉ đóng vai trò làm công cụ lưu trữ và hiển thị—mọi nội dung đều do người dùng tải lên. Trong trường hợp có đơn khiếu nại liên quan đến bất kỳ cá nhân hay tổ chức nào, chúng tôi sẽ phối hợp xác minh và gỡ bỏ nội dung vi phạm ngay khi nhận được yêu cầu.

© 2025 TangThuLau. All rights reserved.

Made with by Tàng Thư Lâu
  1. Trang chủ
  2. Ta Thiên Tài Như Vậy Vì Sao Còn Muốn Thu Đồ Đệ
  3. Chương 239: Xém tí thì tức đến ngất đi (2)

Chương 239: Xém tí thì tức đến ngất đi (2)

Hai người nhìn về phía trước, đập vào mắt là một vị nam tử áo trắng, thế nhưng đôi mắt màu đỏ tươi và hai chiếc răng nhọn hoắt nơi khóe miệng cho thấy hắn chắc chắn không phải nhân loại bình thường.

“Khí thế thật mạnh, khí thế kia có khi đã vượt qua Vương cảnh luôn rồi. Phương sư huynh, người vẫn ổn chứ?”

Sắc mặt Lê Trường Sinh hết sức nghiêm túc.

“Ổn cái rắm, lúc nãy vì bảo vệ ngươi, ta bị hắn đánh gãy ba cái xương sườn rồi đây này.”

Nói xong Phương Thiên Nguyên nhét vào miệng mình một viên đan dược chữa thương rồi nhai nuốt.

“Tên này là Vương cảnh à?”

“Đúng vậy!”

“Vậy là toi rồi, hai ta đánh không lại hắn, chấp hành nội dung quan trọng của Chỉ Thủy Phong -- rút lui!”

“Được!”

Sư huynh đệ hai người ngầm hiểu ý nhau, đồng thời ra tay.

Một ánh kiếm kinh thiên động địa và một cái quyền ấn hoàng kim, một trái một phải đồng thời tấn công Cương Thi Vương

Bùm --!

Kèm theo tiếng nổ vang trời là ánh lửa chiếu sáng toàn bộ sơn cốc, nhưng hai người cũng không dám đứng lại cảm thán, dùng tốc độ nhanh nhất toàn lực thi triển thân pháp Tật Phong Vô Ảnh, chạy khỏi nơi này.

Chẳng qua, hai người chân trước vừa mới rời đi, chân sau, chùm sáng nổ tung ở sau lưng đã bị một lực lượng khổng lồ nén lại, hấp thu, ngưng tụ.

Cuối cùng, nó thế mà lại biến thành một quả cầu sáng nhỏ, bị cương thi Vương cảnh nắm trong lòng bàn tay.

Cương Thi Vương cảnh gầm nhẹ một tiếng, bóp nát quả cầu sáng nhỏ thành nhiều cặn bã. Sau đó, tâm niệm vừa động, trong nháy mắt nó hóa thành một luồng khí màu đen đuổi theo hướng hai người vừa chạy.

…

Hai ngày sau, Lục Tiêu Nhiên cuối cùng cũng ra khỏi phòng, hắn đã sắp xếp xong xuôi, tạm thời đưa Đại Đạo Luân Hồi nhập vào trong Sơn Hà Xã Tắc Đồ.

Sơn Hà Xã Tắc Đồ đã tiến hóa thành Thần binh, hoàn toàn có thể chống lại uy lực của công pháp Thần giai, Đại Đạo Luân Hồi.

“Bây giờ chỉ cần chờ đám Ly Ca trở về, cho bọn nó đi vào bên trong, tăng ca tu luyện, tăng thực lực lên là hoàn mỹ.”

Vừa mới dứt lời, Lục Tiêu Nhiên dường như cảm nhận được điều gì đó, khóe miệng hơi hơi nhếch lên.

“Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến. Không ngờ Ly Ca và Vô Hà đã qua đến đây rồi.”

Chân hắn giậm nhẹ, thân hình trong nháy mắt đã biến mất.

Lần nữa xuất hiện, hắn đã ở dưới chân núi.

Hai vệt sáng lóe lên, hai người Vân Ly Ca và Cơ Vô Hà vừa lúc đi tới.

“Các ngươi cuối cùng cũng trở lại.”

“Bái kiến sư tôn.”

Hai người đồng loạt cúi người hành lễ, Lục Tiêu Nhiên hơi hơi nâng tay, dùng linh khí nâng hai người dậy.

“Thế nào? Lâm gia đã bị diệt cả rồi chứ? Không có lưu lại manh mối hay mối uy hiếp nào chứ?”

“Ặc…”

Vân Ly Ca nhìn nhìn Cơ Vô Hà, có chút chột dạ.

Lục Tiêu Nhiên rất là tinh, nhìn hai người liếc mắt với nhau, trong nháy mắt liền cảm thấy có điềm không lành.

Trong lòng hắn lập tức lộp bộp.

“Sao thế? Có người chạy thoát à?”

Vân Ly Ca lắc đầu.

“Hay là… có người nhìn thấy các ngươi?”

Vân Ly Ca lắc đầu lần thứ hai.

“Hay là các ngươi không hủy diệt Lâm gia?”

Vân Ly Ca lại lắc đầu tiếp.

Lục Tiêu Nhiên bực mình, đạp vào đùi Vân Ly Ca một phát.

“Tiên sư nhà ngươi, mau nói nhanh lên, một mực đứng đó lắc đầu, ta làm sao biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Vân Ly Ca có chút tủi thân nói:

“Vẫn… vẫn để sư muội nói đi, ta nói không nên lời.”

Lục Tiêu Nhiên nhìn về phía Cơ Vô Hà, Cơ Vô Hà ho nhẹ một tiếng, mở miệng nói:

“Là thế này, Lâm gia đã bị chúng ta tiêu diệt, nhưng mà Lâm gia lại có một tảng đá kiểm tra tư chất, mà tảng đá kia có lẽ là do Lâm lão tổ để lại. Sau khi Đại sư huynh đập vỡ nó, nó liền biến thành vệt sáng bay vào không trung, theo như bước đầu đệ tử suy đoán, có lẽ nó là một loại phương thức để truyền tin, có thể truyền chuyện này ra, hơn nữa… hình như vẫn là truyền tống đến Thần giới.”

Ầm --!

Nhất thời Lục Tiêu Nhiên cảm thấy dường như có một tia sét bằng thùng bước đánh trúng đầu hắn, làm cho hắn choáng váng.

Vân Ly Ca vội vã quỳ rạp xuống đất.

“Sư tôn, ngàn sai vạn sai, đều là lỗi của đồ nhi, ngươi đừng tức giận làm ảnh hưởng thân thể.”

“Ta x đại gia ngươi!”

Lục Tiêu Nhiên giơ chân đá Vân Ly Ca một phát bay ra ngoài.

Hắn cực kỳ tức giận.

“Ngày thường ta dặn các ngươi như thế nào? Làm việc nhất định phải cẩn thận, làm gì cũng không được để lại bất cứ bằng chứng gì. Ngươi thì hay rồi, mới ra ngoài làm một cái nhiệm vụ mà đã để lại cho ta mối họa lớn như vậy. Nếu Thần giới phái cả đoàn người xuống đây thì ai có thể gánh nổi?”

Cơ Vô Hà khẽ thở dài, nàng biết ngay mọi chuyện sẽ thành ra như này mà.

So với thế giới phàm nhân, Thần giới quá mức mạnh mẽ, tùy tùy tiện tiện phái một đám cao thủ đến cũng có thể làm cho bọn họ toàn quân bị diệt.

Cho dù tu vi của sư tôn có mạnh thì sao chứ?

Có lẽ hắn có thể đối phó được một hai người, nhưng nếu đối phương có đến mấy chục người, mấy trăm người, thậm chỉ là mấy ngàn cường giả Thần giai thì sao?

Sư tôn gánh kiểu gì đây?

Vân Ly Ca quỳ rạp xuống đất, không dám nhiều lời dù chỉ một chữ.

“Ly Ca tự biết gây đại họa, xin sư tôn nghiêm phạt!”

Lục Tiêu Nhiên giận tím người, trực tiếp rút Hiên Viên Kiếm ra.

“Nghiêm phạt đúng không? Bây giờ ta sẽ chém ngươi.”

Vân Ly Ca sợ tới mức run cầm cập, nhưng lại nhắm mắt lại, không hề trốn tránh.

“Mạng của ta đều là sư tôn cho, nếu như không có sư tôn, Ly ca đã chết lâu rồi. Bây giờ Ly Ca mắc phải sai lầm lớn, sự tôn muốn giết Ly Ca, Ly Ca cũng không oán hận dù chỉ một câu.”

Lục Tiêu Nhiên tức giận, mặc dù giơ Hiên Viên Kiếm nhưng lại không nhúc nhích.

Chương trướcChương tiếp