Tốt xấu gì thì cũng là đồ đệ mà mình dạy dỗ, giống như nuôi con của mình vậy, cho dù hắn có tức giận đến mấy thì cũng không nỡ chém như thế.
Hơn nữa, chuyện cũng đã xảy ra rồi, dù hắn có chém Vân Ly Ca thì cũng không có tác dụng gì.
Hắn nhìn lướt qua Cơ Vô Hà, Cơ Vô Hà ngầm hiểu ý, lập tức mở miệng khuyên giải:
“Sư tôn, Đại sư huynh cũng không cố ý, ai mà ngờ được chỗ thần bí nhất của Lâm gia lại là một tảng đá vụn chứ. Xin sư tôn hãy nương tay.”
Nghe được câu này, Lục Tiêu Nhiên mới thu hồi Hiên Viên Kiếm.
“Sư muội ngươi đã xin tha cho ngươi rồi, lần này ta tạm tha cho tội chết của ngươi, chẳng qua, tội sống khó tha.”
Sau đó hắn ném cho Cơ Vô Hà một cây roi có thể so với Thiên giai cực phẩm.
“Dùng cái này quất mạnh hắn hai trăm, à không, hai ngàn, không được, hai mươi ngàn roi cho ta. Nếu hắn không chịu được thì cho hắn một viên đan dược chữa thương duy nhất, chữa xong rồi thì tiếp tục đánh.”
“Ặc… Đệ tử tuân mệnh.”
Cơ Vô Hà nhận roi, sau đó đưa cho Vân Ly Ca một ánh nhìn thương hại.
Này không trách ta được, là sư tôn kêu ta quất đó.
Với lại ta cũng xin tha giúp ngươi rồi.
Vân Ly Ca dùng vẻ mặt u ám nhìn Cơ Vô Hà.
Ánh mắt lại kia dường như khẩn cầu Cơ Vô Hà nhẹ tay một chút.
Rất nhanh, dưới chân núi vang lên tiếng roi quất và tiếng la hét thảm thiết.
Vân Ly Ca đau đến mức gân xanh đều hiện hết lên, uốn lượn quanh co, giống như một ngọn núi hung dữ.
Cũng chính vào lúc này, xa xa phía chân trời lại nhanh chóng xuất hiện hai luồng khí tức đang tới gần.
Cảm nhận được hai luồng khí tức quen thuộc, hai mắt Lục Tiêu Nhiên sáng lên.
Là Phương Thiên Nguyên và Lê Trường Sinh trở về, hai người bọn họ cũng mang đồ đệ thứ năm của mình, tiểu sư muội của bọn họ, Gia Cát Tử Quỳnh trở về sao?
Lại có thêm một đệ tử nữa, tu vi của mình cũng có thể nhanh chóng tăng lên, rồi sau đó khi đối đầu với khí vận chi tử cũng sẽ nắm chắc hơn chút.
Cuối cùng thì cũng có chuyện vui rồi.
Lục Tiêu Nhiên thở ra một hơi, tâm trạng cũng nhẹ nhõm bớt đi.
Thế nhưng, hắn còn chưa kịp vui mừng thì rất nhanh đã phát hiện ra, sau lưng hai đồ đệ mình sao hình như có vật gì đó đuổi theo?
“Sư tôn, cứu mạng!”
Phương Thiên Nguyên và Lê Trường Sinh cũng nhìn thấy Lục Tiêu Nhiên, lập tức kêu to cầu cứu. Tam Nhất Chân Đồng của Lục Tiêu Nhiên quét qua, lập tức phát hiện ra thứ đuổi theo hai đồ đệ bảo bối của mình chính là một con cương thi Vương cảnh.
Hắn nghĩ chắc đây là con cương thi phụ trách canh giữ Gia Cát Tử Quỳnh, hoặc cũng có thể nơi cực âm kia đã tự tẩm bổ ra một con Cương Thi Vương hoang dã.
Nhưng mà đây không phải trọng điểm, trọng điểm là, đồ chó nhà nó mà lại dám đuổi theo hai đồ đệ bảo bối của mình như thế kia!
Đánh chó còn phải ngó mặt chủ, nó chỉ là một con cương thi Vương cảnh thôi mà lại dám ức hiếp đồ đệ bảo bối của mình?
Muốn chết!
Ánh mắt di chuyển, Lục Tiêu Nhiên lập tức thuấn di đi đến sau lưng hai người Phương Thiên Nguyên, đứng trước mặt cương thi.
“Gào ~!”
Cương Thi Vương hoang dại lúc này nổi giận gầm lên một tiếng, mở hai cái móng sắc bén ra, tản ra khí độc âm hàn bay thẳng đến hai mắt của Lục Tiêu Nhiên.
Nó hung, Lục Tiêu Nhiên lại càng hung hơn, vận chuyển Bất Diệt Kim Thân, kim thân hộ thể, sau đó đưa tay nắm lấy cổ tay của Cương Thi Vương hoang, bàn tay vừa đập một cái, hai tay nó đã hóa thành tro.
Không đợi Cương Thi Vương kịp phản ứng, Lục Tiêu Nhiên đã hung hăng đấm một quyền lại một quyền lên người của Cương Thi Vương.
Giờ phút này, tất cả lửa giận bị Vân Ly Ca gợi lên vừa nãy đều bị Lục Tiêu Nhiên trút hết lên người Cương Thi Vương.
Thậm chí hắn còn vi phạm cả nguyên tắc xuất thủ phải giết của mình, không hề dùng hết toàn lực mà chỉ liên tục tấn công, đánh cho Cương Thi Vương hoang dã kêu la thảm thiết không ngừng. Toàn thân nó vốn xương đồng da sắt mà giờ đây đều bị Lục Tiêu Nhiên đánh gãy, đánh nát, nghe rắc rắc giòn vang.
Cảnh tượng Cương Thi Vương kêu thảm kinh khủng, thê lương làm Phương Thiên Nguyên và Lê Trường Sinh đều hơi sửng sốt khi nhìn thấy.
Sư tôn tàn bạo như vậy sao?
Đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy sư tôn ra ta đánh kẻ địch đó.
Đây cũng quá tàn bạo rồi đi?
Rõ ràng có thể một chiêu giết luôn đối phương, nhưng sư tôn lại cố tình không làm vậy, mà là đánh cho đối phương bầm dập tơi tả.
Điều này không đúng lắm nha!
Ngày thường sư tôn luôn làm việc cẩn thận, mỗi lần ra tay đều giết sạch, sao có thể giống như hôm nay, chỉ đơn giản là hành hạ đối phương mà không chém giết đối phương?
Sau một lúc lâu, hai người đột nhiên hiểu ra.
Hóa ra sư tôn đang tức giận, tức giận vì Cương Thi Vương hoang dã qua đây đuổi giết hai người bọn họ.
Đây là lòng yêu thương sâu lắng của sư tôn!
Hai người không nhịn được mà nắm chặt tay, viền mắt đỏ bừng.
Chỉ có Cơ Vô Hà đang đánh người và Vân Ly Ca đang bị đánh ở dưới chân núi mới biết có chuyện gì xảy ra.
Cơ Vô Hà buồn bã nói:
“Thấy chưa? Đại sư huynh, sư tôn bị ngươi làm tức đến nỗi ngay cả nguyên tắc cũng phá vỡ luôn.”
Trên mặt Vân Ly Ca càng thêm xấu hổ.
“Ta thật sự hổ thẹn với công tài bồi của sư tôn, từ hôm nay trở đi, ta sẽ cố gắng gấp bội, về sau nhất định phải trở thành đệ tử đắc lực nhất dưới tay sư tôn, sư tôn kêu ta làm gì, ta cần phải làm nó tận thiện tận mỹ. Không đúng, ta nhất định phải làm nó tận thiện tận mỹ.”
Cơ Vô Hà gật đầu.