Nói trắng ra là, mấy người bọn họ chỉ là châu chấu trên sợi dây mà thôi. Nếu ở cùng một chỗ thì chỉ sẽ càng ngày càng lớn mạnh, nhưng nếu tách riêng ra thì thực lực sẽ giảm đi rất nhiều.
Hết cách rồi,, Lục Tiêu Nhiên thở ra một hơi thật sâu, rồi mở miệng nói:
“Được, ta cho các ngươi thêm một cơ hội, một cơ hội cuối cùng. Sau này nhớ kỹ cho ta, ra ngoài làm bất cứ việc gì cũng phải thật cẩn thận, tuyệt đối đừng làm màu cho ta xem, làm màu sẽ bị sét đánh, nếu các ngươi bị đánh chết thì đó là do các ngươi tự mình làm màu, nhưng nếu làm liên lụy đến mọi người cùng bị sét đánh thì đó là lỗi của ngươi.”
Bốn người đồng loạt gật đầu, Lục Tiêu Nhiên mở miệng lần nữa:
“Trước mắt ta tạm thời ghi tội cho các ngươi, về sau nếu còn tái phạm thì đừng trách ta không nể tình.”
Bốn người lập tức đồng thanh:
“Sư tôn yên tâm, chúng ta biết rồi.”
“Được rồi, đứng lên hết đi.”
Lúc này bốn người mới đứng dậy, Lục Tiêu Nhiên tiếp tục nói:
“Trước mắt có một tình huống, ta cần nói rõ ràng với các ngươi trước. Phương Ngạo Thiên của bộ lạc Cổ Viên, tu vi đạt đến Phá Vọng cảnh rồi, hơn nữa, trên tay hắn ta có rất nhiều binh khí, ta thậm chí nghi ngờ trên tay hắn còn có một bảo khố, trong đó thậm chí có thể có vài cái Đế binh.”
“Trời ạ ~!”
Mấy người không nhịn được mà nổi hết cả da gà.
Sư tôn có vài thanh Đế binh thì bọn họ hoàn toàn không thấy kỳ lạ, nhưng nếu nói là Phương Ngạo Thiên có mấy thanh Đế binh trong tay thì bọn họ không nhịn được mà phải kinh sợ một phen.
Dù sao thì không phải ai cũng giống sư tôn.
Nhất là tên kẻ thù cũ của Phương Ngạo Thiên, Phương Thiên Nguyên, càng là siết chặt nắm đấm, nghiến răng ken két.
Kẻ thù một mất một còn của hắn bây giờ đã trở nên mạnh mẽ như vậy!
“Vậy sư tôn, chúng ta phải làm sao bây giờ? Dựa theo tốc độ tu luyện này của Phương Ngạo Thiên, cho dù bây giờ tất cả chúng ta đều bế quan tu luyện thì cũng không thể đuổi kịp hắn được ấy?”
Lê Trường Sinh không khỏi thắc mắc.
Lục Tiêu Nhiên vỗ tay một cái rất vang.
“Vấn đề Trường Sinh hỏi rất hay. Nếu như các ngươi tu luyện đàng hoàng, ta đoán chừng mấy người các ngươi có tu cả đời cũng không đuổi kịp Phương Ngạo Thiên được đâu, dù sao Phương Ngạo Thiên còn có thể vượt cấp giết địch, ta đoán hắn có thể vượt qua ít nhất hai đại cảnh giới. Hơn nữa chỉ là vượt cấp đơn thuần, chứ không phải mượn trận pháp hay gì cả.”
Đôi mắt của mọi người không khỏi co rụt lại.
Hai đại cảnh giới!
Người này cũng mạnh mẽ quá đi?
Lúc trước cho dù là Tiêu Bắc hay là Lâm Phi, nhiều nhất cũng chỉ có thể vượt qua một đại cảnh giới, mà bây giờ sư tôn nói Phương Ngạo Thiên có thể vượt qua hai đại cảnh giới.
Chẳng lẽ cùng là khí vận chi tử nhưng cũng phân biệt cao thấp sao?
Lục Tiêu Nhiên khoát tay, nói:
“Các ngươi cũng không cần phải khiếp sợ, khí vận chi tử vốn là một sự tồn tại vô cùng biến thái, cho dù tương lai có xuất hiện một khí vận chi tử vừa mới ra đời đã đột phá đến cấp bậc Đại Đế, các ngươi cũng không cần quá kinh ngạc. Đây chỉ là thao tác thông thường của bọn họ mà thôi.
Việc chúng ta cần làm là lợi dụng hợp lý các nhân tố có lợi cho chúng ta để giết bọn chúng.”
“Vậy sư tôn, ngươi nói cho chúng ta biết phải làm thế nào đi, ngươi chắc hẳn là đã có chủ ý rồi.”
Lục Tiêu Nhiên gật đầu.
“Thông minh. Khoảng thời gian tiếp theo ta sẽ đưa các ngươi vào trong Sơn Hà Xã Tắc Đồ. Ta đã điều chỉnh tốc độ thời gian bên trong Sơn Hà Xã Tắc Đồ rồi, một ngày bên ngoài có thể bằng bảy tám ngày, thậm chí mười ngày ở bên trong. Ta không cho các ngươi nhiều thời gian bởi vì Ma Môn bên kia có lẽ cũng không chống đỡ được bao lâu nữa. Chúng ta nhất định phải tiến hành tấn công Phương Ngạo Thiên trước khi Ma môn bị tiêu diệt hoàn toàn.”
Trước đó Lục Tiêu Nhiên đã tổng kết toàn bộ kịch bản, cái này giống như chơi trò chơi vậy, khi người chơi đánh thắng một BOSS thì sẽ đạt được rất nhiều kinh nghiệm, tuôn vô số trang bị và rất nhiều đồ tốt, thực lực cũng sẽ lập tức tăng lên không ít.
Nếu đợi đến khi Ma Môn bị tiêu diệt thì Phương Ngạo Thiên không chỉ tăng tu vi mà hắn còn lấy được một số lượng lớn tài nguyên.
Đến lúc đó, Lục Tiêu Nhiên lại muốn ra tay thì vô cùng phiền phức.
Cho nên, hắn chọn lúc Phương Ngạo Thiên và Ma Môn đang liều mạng với nhau thì mới xuất hiện.
Thời điểm đó có lẽ là lúc mà Phương Ngạo Thiên suy yếu nhất, cũng là thời điểm dễ thành công nhất.
“Nếu đã như vậy, chúng ta nhất định sẽ cố gắng tu luyện, tuyệt đối sẽ không phụ sự kỳ vọng của sư tôn.”
Lục Tiêu Nhiên gật đầu, đưa bốn người vào trong Sơn Hà Xã Tắc Đồ, sau đó cung cấp đủ tài nguyên cho họ.
Các loại Đế đan, Thánh đan, toàn bộ đều ném vào trong, để cho bọn họ thích dùng gì thì dùng.
Sau khi sắp xếp các đồ đệ xong, Lục Tiêu Nhiên mới đưa mắt nhìn bàn tay kia.
Ngũ đồ đệ thật là đáng thương, có mỗi một bàn tay được lên sân khấu.
Đây chắc là vị đồ đệ thê thảm nhất trong tất cả các đồ đệ của mình nhỉ?
Nhưng, cũng may mình có Thần binh Tố Thân Ấn. Tố Thân ấn chỉ cần tinh huyết và linh hồn là có thể phục hồi cả thân thể, chỗ này có cả một bàn tay ở đây, chắc chắn là không có vấn đề gì.
Lục Tiêu Nhiên lập tức lấy Tố Thân Ấn ra, đưa bàn tay của Gia Cát Tử Quỳnh vào trong.
Ngay sau đó hắn phát động Thần binh, trên mặt của Tố Thân Ấn, lập tức hiện ra một luồng ánh sáng màu vàng kim.
Bởi vì tu vi của Gia Cát Tử Quỳnh rất thấp cho nên Tố Thân Ấn chữa trị cho nàng rất nhanh.
Rất nhanh sau đó, Tố Thân Ấn bắn ra một luồng ánh sáng, một thân thể mềm mại giống như khối mỹ ngọc hiện ra trước mắt Lục Tiêu Nhiên.
Lục Tiêu Nhiên: “…”