Bởi vì Gia Cát Tử Quỳnh chỉ là một cương thi, hiện tại linh trí nàng tán loạn, công pháp tự động tu luyện trong cơ thể nàng, tốc độ như vậy quá chậm, đoán chừng ít nhất cũng phải đợi mấy chục năm nữa mới có thể thu thập đầy đủ trí nhớ của mình.
Hắn thi triển Tam Nhất Chân Đồng, lực lượng tinh thần điên cuồng rót vào Gia Cát Tử Quỳnh.
Con ngươi đỏ như máu của Gia Cát Tử Quỳnh nhanh chóng hiện ra một tia sáng, đó là tia sáng thuộc về trí tuệ.
Nhờ vào trợ giúp của Lục Tiêu Nhiên, trong thời gian không đến nửa ngày, Gia Cát Tử Quỳnh đã khôi phục tất cả trí nhớ.
Nhưng nàng vẫn đang rất mờ mịt.
Đôi mắt đỏ như máu lộ ra vẻ yêu dị trong đáng yêu kia nhìn chằm chằm thẳng hướng Lục Tiêu Nhiên, giống như đang nói.
“Đây là đâu? Ngươi là ai? Ngươi đang làm gì vậy?”
Lục Tiêu Nhiên ho nhẹ một tiếng, nói:
“Ta giải thích qua cho ngươi nghe, ta là sư tôn của ngươi. Ta là người cứu ngươi ra từ nơi cực âm, sau đó truyền cho ngươi một môn công pháp Đế giai, đồng thời giúp ngươi chữa trị linh trí.”
Gia Cát Tử Quỳnh im lặng một lát, gật đầu.
“Nơi cực âm trong thiên hạ nhiều như thế, làm sao ngươi biết ta ở nơi cực âm nào? Lại vì sao phải khôi phục linh trí của ta?”
“Vấn đề của ngươi còn rất nhiều, trước tiên để ta giải thích cho ngươi hiểu một số chuyện.”
Lục Tiêu Nhiên nhanh chóng nói cho Gia Cát Tử Quỳnh nghe về quy củ và lai lịch của hắn, cùng với tình huống của đám Vân Ly Ca, bao gồm cả việc về khí vận chi tử.
Nghe xong mấy thứ này, Gia Cát Tử Quỳnh mới hiểu được, nhưng mà nàng vẫn không nhịn được mà cảm thấy cực kì ngạc nhiên.
Trước khi tiếp xúc với những thứ Lục Tiêu Nhiên nói ngày hôm nay, Gia Cát Tử Quỳnh hoàn toàn chưa từng nghĩ đến trên thế giới này còn nhiều sự tồn tại giống bật hack như vậy.
“Thì ra là thế, vậy theo như ý tứ mà ngươi nói thì nữ nhi mà con tiện nhân kia sở sinh gần đến mười phần chính là khí vận chi tử đúng không?”
Lục Tiêu Nhiên gật đầu.
“Nhiệm vụ quan trọng nhất của Liên Minh Kẻ Báo Thù chúng ta là giết chết những khí vận chi tử này, giữ gìn hòa bình của thế giới.”
Gia Cát Tử Quỳnh nhất thời sinh lòng kính ngưỡng.
Nàng cảm thấy Lục Tiêu Nhiên rất đáng khen.
Thật giống như muội muội cùng cha khác mẹ kia của mình, rõ ràng là mẫu thân nàng phát tao câu dẫn phụ thân của mình, kết quả rõ ràng là làm mẫu thân mình tức chết, để mình biến thành một đứa cô nhi.
Mình là báo thù cho mẫu thân, sửa trị mẹ nàng một chút, nàng còn làm bộ như kỹ nữ trà xanh chịu uất ức lắm vậy.
Lần nào cũng vậy, cuối cùng phụ thân toàn trách cứ mình nàng, trừng phạt nàng.
Rõ ràng nàng mới là người mất đi mẫu thân, rõ ràng mẹ con các nàng mới là tiểu tam, rõ ràng chính các nàng đã phá hủy gia đình mình, cũng rõ ràng mình chỉ giúp mẫu thân báo thù, vì sao bản thân mình ngược lại lại trở thành kẻ ác chứ?
Càng đáng giận hơn là, ngay cả ông trời cũng giúp nàng, ban cho nàng tư chất yêu nghiệt như vậy, vô hình trung trở thành cường giả cao nhất trong thế hệ này.
Không chỉ chém giết mình, còn phong ấn mình ở nơi cực âm, làm mình vĩnh viễn không được siêu sinh.
Gia Cát Tử Quỳnh thật sự rất không cam tâm.
Dựa vào cái gì chứ?
Mắt ông trời mù rồi sao?
Nếu như không gặp được Lục Tiêu Nhiên, sợ rằng qua ngàn năm nữa mình cũng chưa chắc có thể khôi phục linh trí, tỉnh táo lại.
“Chẳng qua, nói đi cũng phải nói lại, sư tôn, hai trăm năm trước con tiện nhân kia cũng đã là cao thủ, sợ rằng tu vi bây giờ của nàng càng không biết là mạnh tới trình độ nào rồi, chúng ta đối phó nàng thì có bao nhiêu phần thắng chứ?”
“Điều này ta cũng không biết, ta cũng không muốn lừa dối ngươi, thẳng thắn mà nói thì tỷ lệ nguy hiểm khi đối chiến với bất kỳ một khí vận chi tử nào đều cao hơn 99,99%. Chúng ta chỉ có thể dốc hết toàn lực lên kế hoạch, tranh thủ thăm dò nội tình của đối phương, sau đó ở thời điểm thích hợp, triệt để giết chết đối phương chỉ trong một lần, hoàn toàn không tồn tại nữa.”
Gia Cát Tử Quỳnh gật đầu.
Xem ra sư tôn này của mình thật sự là một người trung hậu.
Rõ ràng hắn có thể lừa gạt mình, ví dụ như tu luyện thật tốt là nhất định có thể giết được đối phương vân vân, nhưng hắn không làm vậy.
Lời nói của hắn lộ ra sự chân thành và giản dị tự nhiên.
Là người tốt!
Giờ phút này, cho dù Gia Cát Tử Quỳnh mới biết Lục Tiêu Nhiên nhưng trong lòng cũng đã chấp nhận sư tôn này.
“Thế nào? Bây giờ có thể gọi một tiếng sư tôn không?”
Lục Tiêu Nhiên cười tủm tỉm nhìn nàng, Gia Cát Tử Quỳnh gật đầu, hít sâu một hơi, im lặng một lát rồi nói:
“Đệ tử Gia Cát Tử Quỳnh, bái kiến sư tôn.”
Lục Tiêu Nhiên gật đầu mỉm cười nói:
“Tốt tốt, mau đứng lên.”
Có cảm giác thành công thật đấy, ít nhất thì mình trồng người chứ không giống khí vận chi tử như kiểu Long Ngạo Thiên kia, cả ngày đều giống như nuôi heo, tam quan rất là ghê tởm.
Lục Tiêu Nhiên rất muốn tặng cho bọn họ một đống hộ lý hậu sản của heo mẹ.
“Bây giờ ngươi đã không phải là người, cương thi thì không thể hấp thu đan dược được nữa. Chẳng qua, cũng may ta có không ít Đế Huyết đan, có thể luyện chế ngược, chiết xuất tinh huyết Đại Đế bên trong đó để tăng tu vi của ngươi lên. Trừ cái đó ra, công pháp ngươi tu luyện là Thiên Diễn Lục Đạo Quyết cũng có thể tăng thực lực của ngươi lên.”
Gia Cát Tử Quỳnh siết chặt nắm đấm, không hiểu sao nội tâm dâng lên chút thê lương và tức giận khó hiểu.
Cương thi tu vi thấp, bởi vì trong cơ thể còn tồn đọng rất nhiều oán khí nên rất dễ vì phẫn nộ mà nổ tung.
Lục Tiêu Nhiên hơi nhướn mày, xoa xoa đầu nhỏ của nàng.