“Nếu là vậy thì thật đa tạ Đại sư huynh. Cũng đúng lúc ta có chút thắc mắc.”
“Cứ nói đi.”
“Thường có câu: cương thi đã thoát khỏi Lục Đạo, không thuộc ngũ hành, tập hợp tinh hoa nhật nguyệt, từ đó dẫn tới trường sinh bất lão, có lực lượng đồng thọ cùng trời đất. Thế nhưng trong Thiên Diễn Lục Đạo Quyết thì lại nói rằng, cương thi hẳn là lấy cơ thể làm cơ sở, hấp thu lực Lục Đạo, dung nhập ngũ hành bát quái, hợp nhất cùng vạn vật thế gian. Đây không phải là lý luận ngược lại hay sao?”
Vân Ly Ca: “???”
Công pháp của tiểu sư muội cao thâm như vậy sao? Đến nghe còn không hiểu thì chỉ đạo thế nào bây giờ?
“Đại sư huynh?”
Gia Cát Tử Quỳnh nhìn thấy hắn không nói lời nào, hơi nghi hoặc gọi một tiếng.
“Ặc…”
Vân Ly Ca nhìn khuôn mặt đầy chân thành lại có chút thắc mắc của tiểu sư muội, nhất thời có cảm giác hai tai bắt đầu nóng lên.
Không được, ta không thể mất mặt mà chạy mất luôn như vậy.
Đại sư huynh của Chỉ Thủy Phong ta phải đứng lên!
Nghĩ đến đây, Vân Ly Ca hít sâu một hơi, nghiêm trang nói:
“Đúng là bởi vì ngươi không thuộc về ngũ hành, nên mới phải dung nhập vào ngũ hành. Đúng là bởi vì ngươi ở ngoài Lục Đạo nên ngươi phải sáng tạo một cái Lục Đạo mới. Cương thi vốn hình thành từ tập hợp của oán khí, uế khí, khí huyết sát của đất trời, dựa vào việc hút máu làm thức ăn. Đơn giản mà nói, tuy là nhảy ra Lục Đạo, nhưng vẫn phải phụ thuộc vào Lục Đạo chính thống của thế giới này để sinh tồn. Mà Thiên Diễn Lục Đạo Quyết chỉ dạy ngươi cách không phụ thuộc vào Lục Đạo chính thống, khai sáng ra Lục Đạo mới.
Ngươi… có thể hiểu chứ?”
Dù sao cũng là mèo mù vớ cá rán, tiểu sư muội hiểu hay không cũng không sao, bảo vệ thể diện là được.
Nhưng khi Gia Cát Tử Quỳnh nghe được, lại im lặng một lúc lâu.
Không lâu sau, linh khí chợt bắt đầu tụ lại trên người nàng!
Là linh khí thuần khiết, mà không phải khí huyết sát.
Cương thi vốn chỉ có thể hấp thu khí huyết sát cùng với tinh hoa nhật nguyệt, không thể hấp thu linh khí, mà bây giờ Gia Cát Tử Quỳnh hấp thu linh khí, có nghĩa là nàng đã thành công học được Thiên Diễn Lục Đạo Quyết.
Sau đó, khí tức trên người Gia Cát Tử Quỳnh tăng vọt.
Đoán Thể cảnh nhất trọng, Đoán Thể cảnh nhị trọng… Hậu Thiên… Tiên Thiên… Tông Sư… Một mạch bước tới Linh cảnh mới dừng lại.
“Ha ~!”
Gia Cát Tử Quỳnh phun ra một ngụm trọc khí, mở mắt ra, cười dịu dàng.
“Đa tạ Đại sư huynh giúp ta giải đáp thắc mắc, để cho ta… A? Đại sư huynh đâu rồi?”
“Đại sư huynh, ngươi vẫn còn ở đó chứ?”
“Đại sư huynh đi đâu rồi?”
…
Bên kia, trong từ đường bộ lạc Cổ Viên, bầu không khí lại căng thẳng đến cực điểm.
Quan tài trong từ đường, tăng từ hai cái, lên sáu cái.
Nói cách khác, nữ nhân của Phương Ngạo Thiên đã chết sáu người.
Tâm trạng hắn rất không tốt, ánh mắt đỏ tươi như máu, tràn ngập sát ý nồng nặc.
Vốn là chuẩn bị bước lên đường tinh anh cao cấp, tập trung của cao thủ bộ lạc Cổ Viên, tạo nên một đội ngũ cực kỳ mạnh mẽ, quét ngang Ma Môn.
Hơn nữa hiệu quả còn rất không tồi, thậm chí một trong ba đại cao thủ đỉnh cấp dưới trướng Ma Tôn trong Ma Môn, Hắc Sát trưởng lão, đều bị giết.
Nhưng mà thật không ngờ, Ma Môn lại đổi chiến thuật, bắt đầu tác chiến cơ động, phân tán binh lực, đồng thời áp dụng đủ loại ám chiêu, đánh xong bỏ chạy.
Bộ lạc Cổ Viên hoàn toàn không bắt được người, ngược lại còn vì cao thủ tập trung lại, những đội ngũ khác không có cao thủ tọa trấn mà hao binh tổn tướng khắp nơi, làm cho thiếu máu trầm trọng!
“Ma Môn! Đây là các ngươi tự tìm! Dám đụng đến nữ nhân của Phương Ngạo Thiên ta, có là ông trời thì cũng không thể bảo vệ các ngươi được!”
Lục Y đứng gần hắn với vẻ mặt săn sóc, thấy hắn tức giận như vậy cũng đau lòng ghê gớm.
“Ngạo Thiên, ngươi đừng quá bi thương. Dù các tỷ tỷ đã chết, ở trên trời cũng sẽ bảo vệ ngươi.”
“Lục Y, truyền lệnh xuống, triệu tập nhân thủ, ta muốn đích thân dẫn quân, tử chiến một trận với Ma Môn.”
Lục Y hít sâu một hơi, ánh mắt sáng lên, tràn ngập khao khát và hướng tới.
Cuối cùng thì Ngạo Thiên ca ca cũng đích thân ra tay rồi sao?
Có Ngạo Thiên ca ca ra tay, bộ lạc Cổ Viên chắc chắn sẽ ổn thôi.
Ma Môn chắc chắn - thất bại!
Nhưng ngay khi nàng nghĩ như vậy, giây tiếp theo từ bên ngoài từ đường có một đệ tử của bộ lạc Cổ Viên vọt vào.
“Tù trưởng, lớn… lớn việc rồi!”
Phương Ngạo Thiên lạnh lùng nhìn qua, ánh lạnh bắn ra bốn phía, làm vị đệ tử kia sợ đến không nhịn được run run.
“Vội vàng hoang mang, còn ra thể thống gì?”
Đối phương vừa sợ hãi vừa run rẩy đáp lại:
“Doanh địa đã loạn, không ít doanh địa đã bắt đầu loạn rồi. Không hiểu vì sao mà có rất nhiều đệ tử tông môn bắt đầu hỗ trợ chém giết.”
“Ngươi nói cái gì?”
Đồng tử Phương Ngạo Thiên co rụt lại, đạp chân một cái, thân thể lập tức thuấn di đi tới doanh địa gần bộ lạc Cổ Viên nhất.
Nơi này tạo thành từ ba môn phái nhỏ khác biệt.
Nhưng giờ phút này lại hỗn loạn không chịu nổi.
“Giết--!”
Phương Ngạo Thiên vừa tới thì có một đệ tử tông môn hai mắt đỏ tươi đuổi giết về phía hắn.
Phương Ngạo Thiên hừ lạnh một tiếng, nâng tay trực tiếp bóp cổ đối phương, nhấc đối phương lên, mặc cho đối phương giãy dụa thế nào cũng không thể thoát khỏi tay hắn.
Hắn dùng thần thức đảo qua đối phương, trong nháy mắt lộ ra thần sắc khó hiểu.
“Tà khí? Đây không phải người của Ma Môn sao? Chẳng lẽ là người Ma Môn dịch dung lẫn vào người của ta? Không đúng, người này ta đấy thấy, trước kia hắn là người bình thường thật, trong cơ thể cũng không có tà khí. Vậy tại sao bây giờ tà khí trong cơ thể hắn lại nồng đậm như vậy?”
Hắn còn đang nghi hoặc thì có hai bóng hình xinh đẹp bay tới.