favicon-ttlTàng Thư Lâu
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Thể loại
  • Mới cập nhật
favicon-ttlTàng Thư Lâu

Nền tảng số 1 dành cho những độc giả yêu thích thể loại truyện Nam Chủ

Điều hướng

Trang chủDanh sách truyệnTruyện mới cập nhậtThể loại truyện

Hỗ trợ

Chat với chúng tôiFAQ

Người dùng phải tuân thủ đầy đủ mọi quy định pháp luật và quy định quốc gia khi chia sẻ nội dung trên nền tảng. Bất kỳ bài viết, hình ảnh hay bình luận nào vi phạm thuần phong mỹ tục, chứa nội dung bạo lực hoặc không hợp pháp sẽ bị xóa bỏ ngay lập tức. Mọi quyền sở hữu trí tuệ đối với tiểu thuyết, bài bình luận, ảnh hoặc tư liệu khác trên trang này đều thuộc về tác giả gốc. Nền tảng chỉ đóng vai trò làm công cụ lưu trữ và hiển thị—mọi nội dung đều do người dùng tải lên. Trong trường hợp có đơn khiếu nại liên quan đến bất kỳ cá nhân hay tổ chức nào, chúng tôi sẽ phối hợp xác minh và gỡ bỏ nội dung vi phạm ngay khi nhận được yêu cầu.

© 2025 TangThuLau. All rights reserved.

Made with by Tàng Thư Lâu
  1. Trang chủ
  2. Ta Thiên Tài Như Vậy Vì Sao Còn Muốn Thu Đồ Đệ
  3. Chương 248: Mưa gió kéo đến

Chương 248: Mưa gió kéo đến

“Ngạo Thiên ca ca, chúng ta đã tra được, là lúc trước khi chúng ta tuyển người, có mấy người là đệ tử của tông môn cấp thấp, lẫn vào trong người của chúng ta, sau đó… buôn bán trong doanh địa của chúng ta. Một truyền mười, mười truyền trăm, tạo thành bộ dạng như ngày hôm nay.”

“Ngươi nói cái gì?”

Phương Ngạo Thiên quả thực không thể tin vào tai mình, đây thực sự là hoang đường cực kỳ!

Một người nữ khác cũng mở miệng nói:

“Đây là thật, không chỉ có doanh địa này mà còn các doanh địa khác, gần như có chín phần mười số doanh địa đều bị công kích.”

Phương Ngạo Thiên nhất thời cảm thấy chóng mặt, lảo đảo lùi mấy bước, cả người tức giận đến thiếu chút nữa thì thổ huyết.

“Ma Môn thế mà lại ti tiện như vậy. Phương Ngạo Thiên ta, không diệt Ma Môn, thề không làm người.”

“Ngạo Thiên ca ca.”

Hai nàng một trái một phải nhanh chóng tiến đến, ôm cánh tay Phương Ngạo Thiên.

“Ngạo Thiên ca ca, bây giờ chúng ta nên làm gì đây?”

“Gọi đội ngũ tinh anh ta tỉ mỉ tổ hợp trở về từ tiền tuyến, để bọn họ tạm thời ngừng tấn công Ma Môn, trước tiên diệt trừ tất cả đệ tử Ma Môn trong các đại doanh địa cho ta.”

“Vâng, chúng ta lập tức an bài, Ngạo Thiên ca ca, ngươi phải chú ý thân thể, nếu ngươi gánh không được chúng ta cũng không sống nổi.”

Phương Ngạo Thiên lạnh lùng cười, nhẹ nhàng vỗ về đường cong phía sau lưng hai người.

“Yên tâm đi, ta không dễ bị đánh bại như vậy đâu. Ma Môn muốn gây rắc rối cho ta, vậy cũng phải nhìn xem bọn họ có thực lực đó hay không cái đã.”

Sắc mặt hai nàng vui vẻ, nếu Phương Ngạo Thiên đã nói như vậy thì nhất định là ổn cả!

Bởi vì, chuyện hắn nói cho tới bây giờ đều chưa từng thất bại.

…

Bên kia, trong đại trướng của chủ soái Ma Môn, Ma Tôn Lăng Tâm Nguyệt cũng từ từ thoát khỏi trạng thái minh tưởng.

“Ha ~!”

Nàng lại phun ra một ngụm trọc khí, hai mắt đã không phục lực lượng, tùy ý liếc một cái cũng làm tim mọi người đạp mạnh, không dám nhìn thẳng vào nàng.

“Tôn chủ, ngươi rốt cuộc tỉnh.”

U Lan mở miệng trước, Lăng Tâm Nguyệt hơi gật đầu.

“Thực lực của ta đã khôi phục lại thời kì đỉnh cao, Võ Tôn nhất trọng. Tiền tuyến thế nào rồi?”

“Hồi bẩm tôn chủ, tiền tuyến hết sức thuận lợi, trong mấy ngày ngươi bế quan dưỡng thương, chúng ta đã liên tục chém giết mấy chi đội ngũ của bộ lạc Cổ Viên, trong đó có bốn nữ nhân của Phương Ngạo Thiên.”

“Chiến tích phong phú như vậy sao?”

Trong mắt Lăng Tâm Nguyệt hiện lên tia kinh ngạc, chiến thuật của Lục Tiêu Nhiên dùng quá tốt, giúp Ma Môn chiếm được không ít tiện nghi.

“Ta cảm giác được hình như trong Ma Môn lại tăng lên không ít lực lượng.”

“Hồi bẩm tôn chủ, là một ít tông môn cấp thấp làm loạn bộ lạc Cổ Viên, truyền nhiễm tà khí, làm cho không ít tu sĩ biến thành tà tu. Đoán chừng bây giờ bộ lạc Cổ Viên đã vô cùng rối loạn. Đây có phải là sắp xếp của tôn chủ không? Quả thực là thần lai chi bút.”

Lăng Tâm Nguyệt không khỏi hơi kinh ngạc.

Nàng cũng không có an bài một chiêu này nha.

Thôi quên đi, không nghĩ nữa, có lẽ là những nữ nhân kia tự mình chạy tới bộ lạc Cổ Viên.

“Qua lần này, Phương Ngạo Thiên hẳn sẽ không từ bỏ ý đồ. Tiếp theo có lẽ là mộ trận quyết chiến. Gọi tất cả đệ tử đều rút về đây đi.”

U Lan không khỏi có vài phần kinh ngạc.

“Tôn chủ, cơ hội tốt như vậy, chẳng phải chúng ta nên thừa thắng xông lên hay sao?”

Lăng Tâm Nguyệt lắc đầu.

Nếu là trước khi chưa gặp Lục Tiêu Nhiên, có lẽ nàng sẽ tuyên bố mệnh lệnh như vậy. Nhưng bây giờ gặp được hắn, một ít tư duy của nàng đã thay đổi.

Cho dù là đệ tử bình thường của Ma Môn thì cũng có giá trị rất lớn, không nên lãng phí tính mạng của bọn họ một cách vô ích.

Để bọn họ tập kích quấy rối bộ lạc Cổ Viên thì vẫn có thể, nhưng chống lại Phương Ngạo Thiên, bọn họ chỉ có một con đường chết.

Cùng với để bọn họ chết đi, chi bằng để họ sống tiếp.

Bởi vì Ma Môn không chỉ có một kẻ địch là bộ lạc Cổ Viên.

Bảo tồn sức lực là chuyện cần phải làm.

“Cuộc chiến tiếp theo không phải cuộc chiến mà bọn họ có thể tham dự được. Tiếp theo, là trận quyết đấu giữa cường giả.”

U Lan chấn động, lập tức hiểu rõ ý của Ma Tôn.

Nàng muốn đích thân ra chiến trường.

“Được, ta sẽ gọi toàn bộ đệ tử của Ma Môn lui về.”

Lăng Tâm Nguyệt gật đầu.

“Ban bố mệnh lệnh xong, ngươi theo ta tới Thiên Vân Sơn một chuyến.”

“Vâng.”

Trước khi chân chính quyết chiến với Phương Ngạo Thiên, Lăng Tâm Nguyệt còn muốn đi tìm Lục Tiêu Nhiên một lần nữa.

Nàng muốn tìm thêm càng nhiều lòng tin từ chỗ của Lục Tiêu Nhiên.

Hai người rất nhanh đã đến Thiên Vân Sơn, cảm nhận được hai người đến đây, Lục Tiêu Nhiên cũng tỉnh lại từ bế quan.

“Mấy ngày nay ngươi đi đâu vậy? Sao không ở trên núi?”

Lăng Tâm Nguyệt lập tức cúi đầu nói:

“Bạn bè ở dưới chân núi của nữ nhi gặp chút phiền phức, nên nữ nhi xuống núi hỗ trợ giải quyết.”

“Nhìn không ra ngươi còn rất có năng lực đấy, đều có thể đi hỗ trợ người ta.”

“Chỉ là chút chuyện nhỏ, không đáng nhắc tới.”

Dừng một chút, Lăng Tâm Nguyệt lại mở miệng nói:

“Cha, có phải trong tay ngươi có không ít Đế binh không?”

Lục Tiêu Nhiên gật đầu.

“Không sai, trên tay ta đúng là có mấy thanh Đế binh.”

“Vậy, có thể cho nữ nhi mượn mấy thanh Đế binh được không?”

“Mượn? Ngươi nói đùa gì thế?”

Trong lòng Lăng Tâm Nguyệt nổi lên tia đắng chát.

Quả nhiên là nàng nghĩ quá đẹp rồi, dù mình có thật sự là nữ nhi ruột thịt của hắn, vừa mới nhận nhau, sao hắn có thể cho mình mượn vật trân quý như Đế binh được chứ.

Xem ra, là bản thân tự mình đa tình.

Chương trướcChương tiếp