Nhưng giây tiếp theo, lời nói của Lục Tiêu Nhiên lại làm nàng sửng sốt trong nháy mắt.
“Ngươi là nữ nhi của ta, của ta chính là của ngươi, cần gì phải mượn? Ta cứ đưa cho ngươi luôn là được mà?”
Khi nói chuyện, Lục Tiêu Nhiên lấy ra hai cái Đế binh từ trong Sơn Hà Xã Tắc Đồ.
Một cái là trường kiếm Đế giai trung phẩm.
Một cái khác là áo giáp Đế giai hạ phẩm.
Bây giờ trên tay Lục Tiêu Nhiên có vô số Đế binh, căn bản cũng không quan tâm lắm.
Hơn nữa, hắn cũng có thể nghe ra được mục đích của Lăng Tâm Nguyệt từ trong lời nói của nàng.
Đoán chừng là nàng muốn quyết một trận tử chiến với Phương Ngạo Thiên.
Với tình huống này, Lục Tiêu Nhiên nhất định phải dốc sức trợ giúp.
Khi nàng với Phương Ngạo Thiên đang đánh đến ngươi chết ta sống thì… Hà hà hà… chính là lúc mình đứng ra, chém giết Phương Ngạo Thiên!
Mà Lăng Tâm Nguyệt thật sự không ngờ tới, Lục Tiêu Nhiên lại hào phóng với mình như vậy, thế mà lại đưa luôn cho mình hai cái Đế binh.
Vừa nãy nàng còn có ý nghĩ như thế, thật sự là không nên.
Mình bất hiếu quá đi mất!
Nhận được hai cái Đế binh, Lăng Tâm Nguyệt lập tức chắp tay với Lục Tiêu Nhiên, nói:
“Đa tạ phụ thân.”
“Ừ, đi đi, mọi chuyện cẩn thận. Nếu có gì không xử lý được thì cứ đến đây tìm ta bất cứ lúc nào. Vi phụ tuy đã thoái ẩn nhiều năm, nhưng giúp ngươi xả giận thì vẫn không thành vấn đề.”
“Vâng! Nữ nhi tạm thời xin cáo lui.”
Nhìn theo bóng lưng rời đi của Lăng Tâm Nguyệt, Lục Tiêu Nhiên cười khẽ, lập tức bố trí một vòng trận pháp mới.
Những lời hắn vừa nói hồi nãy thực ra là cố ý nói cho Lăng Tâm Nguyệt nghe.
Tuy rằng Lăng Tâm Nguyệt được mình ban cho hai cái Đế binh, nhưng từ đầu Lục Tiêu Nhiên đã tin tưởng rằng nàng tuyệt đối không phải là đối thủ của Phương Ngạo Thiên.
Đánh nhau với Phương Ngạo Thiên, nàng sớm muộn gì cũng sẽ bại lui.
Mà trong nhiều ngày qua nàng giết nhiều nữ nhân của Phương Ngạo Thiên như vậy, chắc chắn Phương Ngạo Thiên sẽ không buông tha cho nàng như lần trước nữa.
Hắn nhất định sẽ đuổi tới.
Chỉ cần hắn tới, bước vào cạm bẫy mình đã bố trí, cho dù hắn có là Đại La Kim Tiên thì cũng không thể chạy thoát được.
Cũng may trước đó hắn đã lấy được một số lượng lớn linh thạch cực phẩm từ tay của Lăng Tâm Nguyệt, chứ linh thạch của hắn đã sớm cạn sạch, căn bản là không có cách nào bố trí đại trận. Giờ thì tốt rồi, bố trí thêm mấy cái trận pháp, quả thực dễ như trở bàn tay.
Còn lại thì phải nhìn xem các đồ đệ bảo bối có ra sức hay không.
…
Thế giới vẫn vận chuyển như lẽ thường, dưới sự duy trì của Phương Ngạo Thiên, bộ lạc Cổ Viên nhanh chóng chém giết tất cả tà tu dị biến hiện có như gió thu cuốn hết lá rụng.
Trong mấy ngày, gần như tất cả tu sĩ tông môn gia nhập bộ lạc Cổ Vận đều bị rung động trước sự mạnh mẽ của Phương Ngạo Thiên.
Rõ ràng chỉ là một tu sĩ Vương cảnh nhất trọng, tuy rằng cũng rất mạnh, nhưng lại yêu nghiệt hơn tu sĩ Vương cảnh bình thường gấp bao nhiêu lần!
Hắn càng là lấy tư thái đồ gà giết chó, cường thế nghiền ép mà mạnh mẽ chém giết vị cao thủ cuối cùng trong ba đại cao thủ đỉnh cấp dưới trướng Ma Tôn của Ma Môn, Khô Lâu phu nhân.
Phải biết rằng, đây chính là cao thủ Hoàng cảnh nhất trọng.
Nhưng khi ở trên tay Long Ngạo Thiên thì lại bị ung dung đắn đo giống như là con kiến hôi thôi vậy.
Qua mấy ngày chinh chiến, trong cảm nhận của mọi người Phương Ngạo Thiên đã chói lóa cao lớn như Thần.
Chẳng qua Phương Ngạo Thiên lại cảm thấy rất nghẹn khuất.
Bởi vì, có thể người khác không nhận ra nhưng hắn lại không có khả năng không cảm giác được.
Chủ lực của Ma Môn hình như đều biến mất, cho dù giết một Khô Lâu phu nhân, những cái khác đều chỉ là quân râu ria mà thôi.
Một loại dự cảm không tốt dần dần bao phủ trong lòng hắn, làm hắn càng thấy đè nén hơn.
Sâu trong Hoàng cung Đại Chu, Tử Dương điện.
Trong chỗ sâu trống trải, Hoàng đế Đại Chu mặc long bào, khom người ngồi trên long ỷ.
Tóc mai nơi thái dương của hắn đã có thêm mấy sợi bạc trắng, cuộc chiến tranh đoạt Thái tử đã tới thời khắc cuối cùng. Ngày mai là trận chiến cuối cùng giữa nhi tử của mình và Cơ Vô Thương của Tử Ninh Vương phủ rồi.
Theo tình hình trước mắt, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, Cơ Vô Thương gần như trăm phần trăm thắng lợi trong trận chiến cuối cùng, từ đó trở thành Thái tử mới của Đại Chu.
Hắn không biết vì sao Cơ Vô Thương lại mạnh mẽ đến thế, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi mà tu vi đã đột phá tới Tạo Hóa cảnh.
Nhưng hắn biết rõ, một khi Cơ Vô Thương đi lên vị trí Thái tử, từ nay về sau một mạch của mình gần như sẽ rất khó để đoạt lại Hoàng thất một lần nữa.
Từ Hoàng thất biến thành Vương thất, không chỉ mỗi quyền lợi bị tổn thất, mà còn là tài nguyên trên con đường tu hành.
Thiếu mất phần tài nguyên này, từ nay về sau con cháu của hắn sẽ ngày càng thấp kém, mãi đến khi biến mất giữa đám người.
Đây cũng chẳng phải nói chuyện giật gân, Đại Chu đã thành lập được hơn mười ngàn năm rồi, thời gian dài như vậy, Hoàng thất gần như chưa từng rung chuyển qua, nhưng Vương thất thì không biết đã suy tàn bao nhiêu.
Những Vương thất ban đầu nhất, thậm chí có vài người, bây giờ đã trở thành bình dân, tu vi chỉ mạnh hơn người thường một chút, tranh giành một chức quan phổ thông trong Hoàng thành.