Hơn nữa, không chỉ có công pháp Thần giai, mấy thứ giống như Thần binh hay trận pháp Thần giai vân vân cũng không thể cho các đệ tử dùng, nếu không sẽ dẫn tới Thần phạt mang tính chất hủy diệt.”
Lục Tiêu Nhiên: “???”
“Thế nhưng tại sao Tam Nhất Chân Đồng của ta dùng được? Hơn nữa, ta còn có thể sử dụng cả Thần binh.”
“Chủ nhân có ta hỗ trợ che đậy thiên đạo, quy tắc của thiên đạo không tra ra chủ nhân được. Mà khí vận chi tử cũng có đại khí vận che chở, thậm chí có thể nói, có lẽ bản thân bọn họ là được thiên đạo phù hộ, cũng có thể sử dụng được một chút đồ vật vượt quá quy tắc.”
Lục Tiêu Nhiên: “...”
Cái này không phải tương đương với bật hack làm màu, mà cái hack này, có lẽ còn do chính nhân viên quản lý tự mình chế tác, rồi lại tự mình bán ra?
Trong giây phút này, cả người Lục Tiêu Nhiên đều cảm thấy không khỏe.
Hắn lờ mờ cảm giác được tiền đồ của mình không sáng lạng cho lắm.
Người khác là hack chính phủ đường đường chính chính, còn mình là hack phi pháp ăn cướp ăn trộm.
Bi thương khó hiểu.
Bảo bối vừa mới lấy được cũng chẳng thấy thơm bao nhiêu.
Chỉ là qua một hồi lâu thì Lục Tiêu Nhiên cũng đã nghĩ thông suốt.
Khí vận chi tử, vốn đã định sẵn là bật hack, mình không phải khí vận chi tử, có Vượng Tài giúp mình chém giết khí vận chi tử, vậy không phải mình cũng chẳng hề khác gì so với khí vận chi tử rồi?
“Được rồi, ta còn phải suy nghĩ thật kỹ một phen, làm thế nào mới có thể chém giết càng nhiều khí vận chi tử mới được.”
Không chiếm được thì cứ hủy đi, mình không phải thì biến mình thành phải là được.
Tóm lại một câu, vì để sống tới cuối cùng!
…
Đêm đó, gần bộ lạc Cổ Viên, Phương Ngạo Thiên vừa mới dẫn người đi phá hủy một tòa trụ sở của Ma Môn, diệt trừ được không ít tà tu.
“Tù trưởng uy vũ!”
“Tù trưởng thần uy cái thế! Thiên cổ đệ nhất!”
Từng đệ tử của các đại tông môn lập tức hóa thành từng con liếm cấu, bắt đầu điên cuồng nịnh nọt Phương Ngạo Thiên.
Hai ngày trước, có một đệ tử của một môn phái nhỏ cũng vì nịnh nọt Phương Ngạo Thiên mà nhận được một viên đan dược Thiên giai và một thanh binh khí Thiên giai.
Đây quả thật là cá chép vượt Long Môn, thoáng một phát là trở thành người bề trên.
Từ đó về sau, rất nhiều đệ tử tông môn càng thêm sùng bái Phương Ngạo Thiên hơn, mỗi lần vừa có cơ hội thì họ nhất định sẽ biến thành liếm cẩu, điên cuồng nịnh nọt Phương Ngạo Thiên.
Trên thực tế, đây chỉ là một cái mưu kế của Phương Ngạo Thiên mà thôi.
Lần này đối phó với Ma Môn, bộ lạc Cổ Viên thực sự đã tiêu hao quá nhiều rồi.
Hắn nhất định phải nghĩ cách tăng thêm một ít máu mới cho bộ lạc Cổ Viên.
Thực lực của bản thân hắn vô cùng mạnh, thế nhưng thứ hắn mạnh nhất không phải là thực lực của bản thân hắn mà là hắn tăng thực lực của người bên cạnh mình lên.
Hắn am hiểu nhất chính là lợi dụng trang bị và đan dược, cùng với công pháp trong cổ điện Thanh Đồng, nâng toàn bộ những thủ hạ bên người hắn lên thành đại lão.
Thông qua việc khống chế những người này, hình thành nên một thế lực khổng lồ, từ đó cam đoan mình có thể sống lâu dài hơn trên đại lục này.
Mặt khác, bản thân hắn cũng là một người không chịu thua, đương nhiên hắn sẽ không thần phục Hoàng thất Đại Chu.
Có sự trợ giúp của cổ điện Thanh Đồng mà không sáng tạo ra một Hoàng triều độc lập, vậy chẳng phải sẽ uổng công ông trời cho mình đồ tốt như vậy sao?
Nói không chừng, nếu sau này mình tu luyện thành một đại Võ Đế, có khi còn thành lập được một Đế quốc thật lớn nữa!
Vì để cho kế hoạch này sớm ngày thực hiện được, bây giờ, hắn phải cần một nhóm thủ hạ trung thành.
Hắn không sợ những người này có tư chất không mạnh, bởi vì hắn có thủ đoạn, có thể gia tăng thực lực của bọn họ.
Nói thông tục một chút là chỉ cần nhiều người, như vậy là đủ rồi.
Chỉ là ngay lúc bọn thủ hạ chúc mừng, một cảm giác nguy cơ đột nhiên ập tới trong lòng Phương Ngạo Thiên, khiến lòng của hắn hồi hộp một lúc.
“Có gì đó không đúng, tất cả mọi người lập tức rút lui.”
Đáng tiếc, lúc hắn kêu thì đã quá muộn rồi.
Cộng thêm tu vi của những người này căn bản là không đủ, cho nên hoàn toàn không có cơ hội tránh né.
Rầm rầm rầm…
Ngay sau đó, trên mặt đất đột nhiên phát ra một tiếng lại một tiếng nổ dữ dội.
Mọi người còn chưa kịp phản ứng, đã trực tiếp bị nổ tung lên trời.
“Khốn kiếp!”
Hai mắt của Phương Ngạo Thiên lập tức đỏ lên màu máu, trong ánh mắt của hắn tràn đầy sát ý!
Lúc này, nếu hắn còn chưa suy nghĩ ra là mình trúng kế thì hắn cũng sống uổng rồi.
“Lăng Tâm Nguyệt, ngươi lăn ra đây cho ta!”
Quát lên một tiếng thật chói tai giống như sấm rền, vang vọng trong phạm vi hơn mười dặm xung quanh.
Mà đáp lại lời hắn, một ánh kiếm từ trên không trung chém xuống.
Ầm --!
Ánh kiếm này rơi thẳng lên người Phương Ngạo Thiên, nổ ra tại chỗ giữa không trung, tạo ra một vầng sáng chói lóa, chiếu sáng cả bầu trời đêm.
Sau đó, năng lượng ánh sáng xung kích ra ngoài, trong nháy mắt đã siêu việt âm thanh, lại làm nổ trọn cái doanh địa thêm lần nữa.
Mặt đất rung lắc dữ dội, một đợt vừa yên tĩnh lại thì đợt khác lại nổi lên.
Sau một lát, một bóng sáng nhảy ra từ phía dưới chùm sáng kia, chính là Phương Ngạo Thiên.