Y phục trên người của hắn đã hoàn toàn vỡ vụn, nhưng ngoài thân thể của hắn lại bao trùm một tầng áo giáp màu vàng nhạt.
Từ phía trên nó tản ra một luồng uy nghiêm khiến người ta sợ hãi, tỏ rõ ràng nó chính là một áo giáp cấp bậc Đế binh!
Phương Ngạo Thiên đứng ở giữa không trung, hai mắt nhìn chằm chằm vào Lăng Tâm Nguyệt phía trước, không nhịn được mà cười gằn nói:
“Lăng Tâm Nguyệt, ngươi đúng là có thủ đoạn cao cường, thế mà lại lợi dụng thủ hạ của mình để thiết kế cạm bẫy lừa gạt ta, muốn một lưới bắt hết cả ta và thủ hạ của ta? Đáng tiếc, ngươi quá xem trọng chính mình rồi.”
Ánh mắt Lăng Tâm Nguyệt lạnh lẽo, vẻ mặt nghiêm túc nhìn về phía nam nhân có tu vi còn thấp hơn mình tận hai cảnh giới trước mắt.
Chính nam nhân này, khiến nàng suýt chút nữa chết mất, cho nên bây giờ, nàng đã không dám chủ quan chút nào.
“Vậy cũng không còn cách nào, dù sao, ngươi đường đường là tù trưởng bộ lạc Cổ Viên, Phương Ngạo Thiên. Không cho ngươi một liều thật mạnh thì sao có thể đánh thắng được ngươi?”
Phương Ngạo Thiên cười khẩy một tiếng.
“Cho dù có dùng liều mạnh thì cũng vẫn như thế thôi. Đối nghịch với ta, ngươi, đã định sẵn là khó thoát khỏi cái chết.”
Đang nói chuyện, Phương Ngạo Thiên đã rút một thanh Vân Long Đại Hoàn đao khổng lồ ra.
Theo khí tức bày ra phía trên nó, chính là Đế binh không thể nghi ngờ.
Không nói nhảm quá nhiều, Phương Ngạo Thiên cầm Đại Hoàn đao trong tay chém tới chỗ Lăng Tâm Nguyệt.
Lăng Tâm Nguyệt cũng lập tức hưởng ứng, cầm Đế binh trong tay, xoay một đường kiếm hoa, hất một ánh kiếm đụng vào ánh đao của Phương Ngạo Thiên.
Ầm --!
Trên bầu trời, lại là một chùm sáng lớn vỡ ra, sóng xung kích xé mở một lỗ hổng thật lớn trên tầng mây, làm mặt trăng trên trời hiển hiện ra, trông sáng ngời vô cùng.
“Ta còn nghĩ sao ngươi lại dám tới tìm ta quyết đấu, thì ra là tìm được một thanh Đế binh.”
Phương Ngạo Thiên cũng không giật mình chuyện trong tay Lăng Tâm Nguyệt có một thanh Đế binh.
Thứ nhất, thân phận Lăng Thanh Tâm tôn quý, là Ma Tôn của Thánh tông Ma Môn, có một thanh Đế binh thì có gì phải lạ?
Thứ hai, Đế binh của chính bản thân hắn cũng nhiều đến không dùng hết, cho nên, bây giờ hắn thấy Đế binh giống như nhìn rau cải trắng vậy, hoàn toàn không có quá nhiều cảm giác.
“Có điều, chỉ với một thanh Đế binh mà ngươi cũng muốn đấu với ta, không phải cũng quá coi trọng ngươi rồi.”
Khi đang nói chuyện, Phương Ngạo Thiên lại lấy ra một thanh Đế binh, tả hữu khai cung, lấy cặp Đế binh đối kháng với Lăng Tâm Nguyệt.
Lăng Tâm Nguyệt không hề yếu thế, cũng cầm Đế binh trong tay chiến đấu với Phương Ngạo Thiên.
Hai người không tiếp tục nhiều lời, chiến đấu tiến thẳng vào quá trình gay cấn, chiêu chiêu xuất thủ, cả hai đều nhắm vào chỗ chết mà ra tay.
Vùng thiên địa này, rất nhanh đã bị ánh sáng che đậy.
Từ trong chùm sáng bạo phát ra từng tiếng sấm một, vô số sinh linh và tu sĩ thấy cảnh tượng này, tất cả đều bị dọa sợ tới chạy ra xa, thậm chí, vẻn vẻn chỉ nghe được âm thanh thôi là đã lập tức thoát đi, không dám tới gần.
…
Lúc này, thời gian cũng đã đi tới giữa đêm.
Trong Hoàng thành Đại Chu, đèn đuốc trong nhà nhà, cũng đã sớm tắt.
Toàn bộ Hoàng thành Đại Chu đều lâm vào trong bóng tối và yên tĩnh.
Chỉ là, bên trong bóng tối này, một bóng dáng màu đen mượn sự hỗ trợ của màn đêm, từ từ chậm rãi đi vào bên trong Tử Ninh Vương phủ.
Ngay khi hắn rơi xuống, bên trong cấm địa của Tử Ninh Vương phủ cũng bất ngờ bộc phát ra một luồng khí thế mạnh mẽ.
Lát sau, một khí thế kia phá tan tất cả chớp mắt đã tới, đi vào bên trong đình viện.
“Cơ Thượng Vinh, ngươi không ngây người trong cấm địa Hoàng cung của ngươi, chạy tới nơi này của ta làm cái gì?”
Cơ Thượng Vinh bất kinh bất hỉ, sắc mặt vô cùng thản nhiên, phảng phất như đã sớm dự đoán được một màn này.
Hai tay chắp sau lưng, ngạo nghễ mà đứng, ánh mắt của hắn nhìn thẳng lão nhân có tuổi tác tương tự mình, mỉm cười.
“Đã lâu rồi không tới thăm ngươi, muốn tới tìm ngươi trò chuyện một chút, thuận tiện nhìn xem những năm gần đây, việc tu luyện của Thất đệ có từng rơi xuống mấy phần?”
“Vậy cũng không phiền Thái thượng hoàng quan tâm, vấn đề tu luyện của ta tự ta giải quyết là được, không cần người khác nhúng tay.”
Trong lúc họ nói chuyện, trong Vương phủ đã có không ít người phát hiện ra động tĩnh lạ nên nhanh chóng tụ tập về bên này.
“Thái gia gia, vị tiền bối này là ai vậy?”
“Không liên quan tới ngươi, về phòng của ngươi đi.”
Lão Vương gia quát lớn một tiếng, nhưng Thái thượng hoàng Cơ Thương Vinh lại có phần hứng thú nhìn đối phương, trong ánh mắt lóe ra ánh sáng màu xanh lục, dường như phát hiện ra con mồi vậy.
“Ha ha ha... Nếu như ta đoán không sai, vị này, chính là Cơ Vô Thương đúng chứ? Quả nhiên thiếu niên xuất anh hùng, tuổi nhỏ như thế mà đã đạt tới Tạo Hóa cảnh. Với tu vi này, dù năm đó khi tuổi tác của ta giống như vậy, có thêm nhiều tài nguyên Hoàng thất, nhưng ta cũng chưa từng đạt tới.
Thất đệ, ngươi có phúc khí lắm, thế mà lại có được một tôn tử yêu nghiệt như thế.”
Nghe được câu này, cho dù sắc mặt Cơ Vô Thương hay sắc mặt của những người khác ở đây, đều nháy mắt không nhịn được mà hơi đổi.
Tất cả mọi người đều không phải kẻ ngu, nghe tới đó, nếu còn đoán không ra thân phận của đối phương là ai thì bọn họ cũng đừng sống làm gì nữa.
Người trước mắt này không phải ai khác, mà chính là Thái thượng hoàng, Cơ Thượng Vinh.
Một vị cường giả Hoàng cảnh!
Hơn nữa còn không phải Hoàng cảnh bình thường ở các đại Vương phủ mà là Hoàng cảnh hậu kỳ!
Nghĩ tới đây, mọi người tự nhiên cũng có thể nghĩ tới một điểm khác, đó chính là mục đích tới nơi này vào giờ phút này của hắn.
Giết Cơ Vô Thương!