favicon-ttlTàng Thư Lâu
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Thể loại
  • Mới cập nhật
favicon-ttlTàng Thư Lâu

Nền tảng số 1 dành cho những độc giả yêu thích thể loại truyện Nam Chủ

Điều hướng

Trang chủDanh sách truyệnTruyện mới cập nhậtThể loại truyện

Hỗ trợ

Chat với chúng tôiFAQ

Người dùng phải tuân thủ đầy đủ mọi quy định pháp luật và quy định quốc gia khi chia sẻ nội dung trên nền tảng. Bất kỳ bài viết, hình ảnh hay bình luận nào vi phạm thuần phong mỹ tục, chứa nội dung bạo lực hoặc không hợp pháp sẽ bị xóa bỏ ngay lập tức. Mọi quyền sở hữu trí tuệ đối với tiểu thuyết, bài bình luận, ảnh hoặc tư liệu khác trên trang này đều thuộc về tác giả gốc. Nền tảng chỉ đóng vai trò làm công cụ lưu trữ và hiển thị—mọi nội dung đều do người dùng tải lên. Trong trường hợp có đơn khiếu nại liên quan đến bất kỳ cá nhân hay tổ chức nào, chúng tôi sẽ phối hợp xác minh và gỡ bỏ nội dung vi phạm ngay khi nhận được yêu cầu.

© 2025 TangThuLau. All rights reserved.

Made with by Tàng Thư Lâu
  1. Trang chủ
  2. Ta Thiên Tài Như Vậy Vì Sao Còn Muốn Thu Đồ Đệ
  3. Chương 259: Sự đáng sợ của khí vận chi tử. (2)

Chương 259: Sự đáng sợ của khí vận chi tử. (2)

Sau đó nàng nâng tay trái lên, trong bòng bàn tay hiện lên một đóa hoa sen màu đen, đó là Đế Binh truyền thừa của Ma Môn.

Trước đây vì bảo vệ Lăng Tâm Nguyệt khỏi Đế Binh nổ tung mà nó bị đã bị tổn hại vài phần, hiện tại Lăng Tâm Nguyệt trực tiếp lấy ra Đế Binh này, kíp nổ nó ở khoảng cách gần.

Ầm!

Một tiếng nổ kịch liệt vang lên, ánh sáng chiếu rọi toàn bộ đất trời.

Vụ nổ kéo dài ước chừng mấy chục giây mới từ từ dừng lại, một đám mây lớn hình nấm bây lên giữa trời đất, che khuất ánh sáng của các ngôi sao trên trời.

Rất lâu sau, lớp tro bụi trên mặt đất mới từ từ lắng xuống, dần dần có thể nhind thấy một bóng dáng.

“Khụ khụ...”

Lăng Tâm Nguyệt ho nhẹ, nói:

“Phương Ngạo Thiên này, thủ đoạn của hắn thật không giống người bình thường. May mà ta xin cha hai thanh Đế Binh.”

Nếu vào lúc trước, Lăng Tâm Nguyệt chắc chắn sẽ không nỡ dẫn nổ Đế Binh.

Bởi vì bản thân Lăng Tâm Nguyệt chỉ có một thanh Đế Binh, Đế Binh quý giá thế nào, đương nhiên không cần nhiều lời, ai sẽ cam lòng dẫn nổ Đế Binh chứ? Cho dù mình chết rồi, không biết chừng còn không nỡ để Đế Binh bị hư hao chỗ nào.

Nhưng hiện tại đã không giống trước đây, Lăng Tâm Nguyệt đã có Lục Tiêu Nhiên chống lưng. Hắn còn đưa cho nàng hai thanh Đế Binh, nên nàng không quá quan tâm đến Đế Binh nữa.

Tiếp theo, chiêu này có uy lực rất mạnh, vốn không dễ khống chế. Cho dù Lăng Tâm Nguyệt là cường giả cấp bậc Võ Tôn, nhưng cũng không dám tùy ý dẫn nổ Đế Binh. Lúc trước Phương Ngạo Thiên dẫn nổ Đế Binh khiến nàng bị thương nặng, nàng vẫn phải dựa vào Đế Binh hạ phẩm của mình để chống cự.

Thậm chí, Đế Binh của nàng còn bị hư hao không ít.

Chỉ sau khi có được hộ giáp Đế Binh ở chỗ Lục Tiêu Nhiên, nàng mới dám dẫn nổ Đế Binh ở khoảng cách gần như vậy.

Dựa vào năng lực phòng ngự của hộ giáp Đế Binh, nàng mới có thể đảm bảo không bị thương.

Nhưng!

Ngay khi Lăng Tâm Nguyệt đang lơi lỏng, bống một luồng năng lượng khổng lồ xuất hiện đằng sau lưng nàng.

“Không ổn!”

Lăng Tâm Nguyệt cảm nhận được sự kinh khủng của lực lượng này, chưa kịp phòng ngự đã bị nổ bay tại chỗ.

Ầm!

Lực lượng to lớn làm Lăng Tâm Nguyệt liên tiếp đâm xuyên qua sáu đỉnh núi, khôi giáp Đế Binh cũng bị nứt ra một vết.

Một lát sau, một luồng sáng nhanh chóng lóe lên, đi theo con đường xuyên qua mấy ngọn núi, đi tới trước mặt Lăng Tâm Nguyệt.

Lăng Tâm Nguyệt cảm nhận được một luồng sát ý cực mạnh tới gần, nàng không dám chủ quan, lập tức vận hành linh khí trong cơ thể, nhấc Đế Binh lên, đối đầu với Phương Ngạo Thiên.

Keng!

Hai thanh Đế Binh chạm vào nhau, lực lường quá lớn làm cánh tay Lăng Tâm Nguyệt tê rần. Lực lượng đó hướng xuống đất, khiến mặt đất nứt ra, không đến hai giây, toàn bộ núi đá trong phạm vi hai vạn mét bị vỡ vụn, xuất hiện một vực sâu đến vài trăm mét.

Lăng Tâm Nguyệt thở hổn hển, đồi núi lớn không ngừng chập chùng, đôi mắt nàng nhìn chằm chằm Phương Ngạo Thiên.

Nửa người của hắn bị Đế Binh của mình nổ thành tro bụi, có thể nhìn thấy trái tim đang đập bên trong, nó vẫn tràn trề sức sống như trước.

“Ngươi đang sợ à? Tiện nhân, ngươi sẽ không cho rằng Phương Ngạo Thiên ta chỉ biết tự cao tự đại, không có đầu óc chứ?

Ngươi không thật sự cho rằng ta chiến đấu với Võ Tôn chỉ dựa vào Đế Binh thôi chứ?

Ta cho ngươi biết, ta đã sớm ăn một viên Đế đan!

Trong vòng một giờ, cho dù cơ thể của ta bị nổ đến mức chỉ còn 1 đầu ngón tay cũng có thể hồi sinh lại trong thời gian rất ngắn.

Võ Tôn thì sao? Ma Môn là cái thá gì?

Trời muốn diệt ta, ta dám diệt trời!

Đất muốn giết ta, ta dám sẽ giết đất!

Trên đời này, ai dám đối đầu với Ngạo Thiên ta, chỉ có một con đường chết!

Một ngày có Phương Ngạo Thiên ta, trời không dám giận, đất không dám nói!

Kẻ nào làm ngược với ý chí của ta, sẽ ngã xuống ba ngàn luân hồi!

Chết cho ta!”

Phương Ngạo Thiên tức giận quát, trực tiếp dẫn nổ Đế Binh trường thương trong tay.

“Chết tiệt!”

Đồng tử Lăng Tâm Nguyệt co lại, lông tơ trên người dựng đứng lên.

Phương Ngạo Thiên này thật đáng sợ!

Mình hoàn toàn không thể chiến thắng hắn!

Giờ phút này, võ đạo chi tâm của nàng hoàn toàn bị sụp đổ trước mặt Phương Ngạo Thiên.

Ầm!

Lại một tiếng nổ vang rung trời, đất trời trắng xóa một mảnh, giống như đi tới giữa ban ngày vậy.

Nơi vốn đã biến thành vực sâu, bây giờ lại bị nổ càng lớn hơn, càng sâu hơn!

Từ lúc ánh sáng dần tan đi cho đến khi tắt lịm phải mất hơn mười phút.

Trong không khí, một đoàn máu tươi đang từ từ ngưng tụ, cuối cùng biến thành hình dáng Phương Ngạo Thiên.

Quần áo của hắn đã vỡ vụn, áo giáp Đế Giai cũng đã bị nổ thành mảnh vụn, dây leo quấn quanh dây mây màu đen, lay động theo gió.

“Lăng Tâm Nguyệt, để ta xem lần này ngươi có chết hay không?”

Khóe miệng Phương Ngạo Thiên hơi cong, nhưng hắn còn chưa kịp đắc ý hả dạ thì giây tiếp theo, một chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra.

Chỉ thấy không khí dao động một lát, rồi một linh hồn đã bị trọng thương trốn chạy ra từ trong hư không, sau đó ngã nhào trên mặt đất.

Phương Ngạo Thiên ngẩn ra, nhưng hắn không quá khiếp sợ, mà lập tức cười lạnh.

“Cũng rất có thủ đoạn, lại dùng bí thuật giấu linh hồn của mình vào trong hư không, tránh được đòn tấn công của ta.”

Nhưng mà có hề gì? Bản thân ngươi ở thời kỳ đỉnh cao còn không phải đối thủ của ta, bây giờ chỉ còn có linh hồn thì càng không đáng nhắc tới.”

Khi nói chuyện, Phương Ngạo Thiên dậm chân, cả người lập tức phi về phía Lăng Tâm Nguyệt.

Chương trướcChương tiếp