Nhưng tốc độ của hắn đã nhanh thì hiển nhiên, Lăng Tâm Nguyệt còn nhanh hơn. Nàng quyết đoán, trực tiếp co chân lên, quay người chạy đi, chạy thẳng về hướng Thiên Vân Sơn.
Phương Ngạo Thiên không ngừng cười lạnh, lập tức đuổi theo.
“Muốn chạy? Ở trước mặt Phương Ngạo Thiên ta, ngươi chạy được sao?”
Tốc độ của hai người đều đạt tới cực hạn. Tuy rằng Lăng Tâm Nguyệt chỉ còn lại linh hồn, nhưng nàng cũng không dám khinh thường, bởi vì nàng biết, nếu lần này mình bị bắt lại thì sẽ hoàn toàn không sống được.
Cho nên, nàng thậm chí không tiếc tiêu hao hồn lực của mình, để tăng tốc độ bay nhanh hơn.
Tức tốc bay đến Thiên Vân Sơn, từ rất xa, nàng đã la lớn:
“Cha cứu ta!”
Phương Ngạo Thiên nghe lời ấy, thì càng cười ha hả.
“Ha ha ha... Đường đường là Ma Tôn, lại dùng trò cười này, ngươi không cảm thấy quá buồn cười quá sao?”
Hắn sao có thể không rõ thân thế của Ma Tôn Lăng Tâm Nguyệt được?
Nàng vốn không có cha!
Giờ khắc này, trong lòng Phương Ngạo Thiên, Lăng Tâm Nguyệt chỉ muốn lừa gạt mình, để mình dừng bước lại, kéo dãn khoảng cách với nàng.
Đáng tiếc, hắn căn bản sẽ không kéo dãn khoảng cách.
Biết bao nhiêu nữ nhân của hắn đều chết trên tay Lăng Tâm Nguyệt, sao hắn có thể tha cho nàng được?
Vả lại, cho dù phía trước thật sự có bẫy thì có sao?
Hắn vừa nuốt một viên Đế đan cực phẩm, trong vòng một tiếng sẽ có tác dụng lập tức phục hồi như cũ.
Cho dù có thật sự bị tấn công thì cũng có thể nhanh chóng sống lại trong một thời gian ngắn.
Có gì phải sợ?
Cho nên, Phương Ngạo Thiên lập tức nhào vào trong khe núi Thiên Vân Sơn.
Ngay khi hắn chính thức bước vào khe núi, một cảm giác bất an đột nhiên đánh úp lại, khiến đồng tử của hắn không khỏi co lại.
“Không xong!”
Giác quan thứ sáu phóng ra tín hiệu mãnh liệt, để hắn lập tức chuẩn bị lui lại.
Nhưng tiếc là, tốc độ của đối phương thật quá nhanh, nhanh đến mức căn bản không cho hắn chút thời gian và cơ hội để phản ứng.
“Thái Cổ Long Trận, mở!”
“Hàng Tinh Đế Trận, mở!”
“Bát Quái Phong Thiên Trận, mở!”
“Đại trận Thời Không Giảm Tốc, mở!”
...
Các đại trận liên tiếp mở ra, khiến linh khí chung quanh điên cuồng tụ lại đây, bởi vì lực lượng bị hấp thu quá mạnh mẽ trong chớp mắt, thậm chí vì linh khí trong phạm vi mấy chục dặm xung quanh đã bị hút đi hết, nên hình thành vùng đất chân không trong vòng mười dặm.
Càng đáng sợ hơn là những đám mây trên bầu trời đều đứng yên, sao trời không ngừng lóe sáng.
Phảng phất sao trời của thế giới này đều bị các đại trận Đế Giai đồng thời lên sân khấu mà im lặng.
Lăng Tâm Nguyệt nhìn đến ngây người.
Đây là bản lĩnh của cha?
Khí tức Đế trận cực mạnh, Đế trận này không hề đơn giản, trình độ của nó quá cao thâm, đến mức tạo nên uy lực như thật sự có Đại Đế đích thân tới vậy.
Thật là đáng sợ!
Nhưng nàng nhanh chóng nhìn thấy được vài bóng người khoác áo choàng kỳ quái, đầu đội đấu lạp.
Điều này làm cho lòng Lăng Tâm Nguyệt thầm hốt hoảng, sao lại có nhiều người xuất hiện như vậy?
Cha chỉ có một mình, nơi này lại có nhiều người như vậy, hiển nhiên đây không phải là cha mình.
Hơn nữa, không biết vì sao nàng luôn có cảm giác hình như đã từng thấy qua trang phục này ở đâu rồi, trông có hơi quen mắt.
Nhưng ngay lúc này, nàng vừa trải qua một trận đấu sống còn, căn bản khó mà nghĩ thông được thứ gì khác.
“Xin hỏi chư vị là...?”
Lăng Tâm Nguyệt chắp tay hỏi một câu, Lê Trường Sinh liếc nàng một cái, nhàn nhạt nói:
“Chúng ta là đệ tử của sư tôn.”
“Sư tôn!”
Lăng Tâm Nguyệt lập tức nghĩ đến, đây nhất định là đệ tử của cha mình.
Ngoài bọn họ ra, không có ai có đủ khả năng vận dụng nhiều trận pháp Đế Giai ở đây như thế.
“Thì ra là các vị sư huynh.”
Vừa mới nói xong, một tiếng rồng gầm cao vút đã truyền đến từ bên trong trận pháp, xông thẳng về phía chân trời.
Sau một lát, ảo ảnh một con rồng đang gào rống chui từ trên đất ra ngoài trận pháp, lấy thế mạnh như chẻ tre xông thẳng đến trước mặt Phương Ngạo Thiên.
Long Hồn dài gần ngàn mét, chỉ nhìn lực chấn nhiếp từ hình thể của nó đã khiến cho người ta run sợ, khí thế của nó lại càng phi phàm.
Cảm nhận được uy lực sâu không lường được truyền ra từ Long Hồn, Phương Ngạo Thiên không dám khinh thường chút nào, lập tức mặc bộ áo giáp Đế Binh ngay, tay trái và tay phải đều lấy Đế Binh ra, hóa thành một luồng điện, không né không tránh, trực tiếp đón nhận.
Ầm!
Trong nháy mắt cả hai va chạm nhau, trong không khí đột nhiên bùng phát lên chùm sáng tinh khiết, đồng thời đẩy lui cả Long Hồn và Phương Ngạo Thiên.
Long Hồn lập loè hai lần, rồi khôi phục như lúc ban đầu.
Trận pháp bất diệt, Long Hồn bất diệt, đây chính là chỗ đáng sợ của trận pháp.
Nhưng Phương Ngạo Thiên cũng đâu phải kẻ hiền lành.
Hắn cầm Đế Binh trong tay có thể đối kháng với Long Hồn, hắn khoác áo giáp Đế Hoàng lên người có thể chống cự được sóng xung kích bùng nổ từ cuộc chiến đấu.
Dựa vào hai điểm này, hắn hoàn toàn không sợ hãi sức mạnh của Long Hồn.
Lúc này, Long Hồn lại tấn công thêm lần nữa.
“Tới hay lắm!”
Phương Ngạo Thiên cầm Đế Binh trong tay, đón lấy lần thứ hai.
Nhưng vào lúc này, hắn mới đi được một nửa, thì đã xuất hiện một luồng sức mạnh khác không hề thua kém sức mạnh cực lớn của Long Hồn, ngưng tụ ánh sáng rực rỡ của sao trời, đột nhiên ập xuống.
Rầm!
Luồng sáng rực rỡ này vừa rơi xuống, Phương Ngạo Thiên mới nhìn thấy rõ, đó là ảo ảnh của võ giả có khí thế siêu phàm, tuy rằng chỉ là ảo ảnh, nhưng còn mạnh hơn linh hồn Lăng Tâm Nguyệt gấp mấy lần!