favicon-ttlTàng Thư Lâu
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Thể loại
  • Mới cập nhật
favicon-ttlTàng Thư Lâu

Nền tảng số 1 dành cho những độc giả yêu thích thể loại truyện Nam Chủ

Điều hướng

Trang chủDanh sách truyệnTruyện mới cập nhậtThể loại truyện

Hỗ trợ

Chat với chúng tôiFAQ

Người dùng phải tuân thủ đầy đủ mọi quy định pháp luật và quy định quốc gia khi chia sẻ nội dung trên nền tảng. Bất kỳ bài viết, hình ảnh hay bình luận nào vi phạm thuần phong mỹ tục, chứa nội dung bạo lực hoặc không hợp pháp sẽ bị xóa bỏ ngay lập tức. Mọi quyền sở hữu trí tuệ đối với tiểu thuyết, bài bình luận, ảnh hoặc tư liệu khác trên trang này đều thuộc về tác giả gốc. Nền tảng chỉ đóng vai trò làm công cụ lưu trữ và hiển thị—mọi nội dung đều do người dùng tải lên. Trong trường hợp có đơn khiếu nại liên quan đến bất kỳ cá nhân hay tổ chức nào, chúng tôi sẽ phối hợp xác minh và gỡ bỏ nội dung vi phạm ngay khi nhận được yêu cầu.

© 2025 TangThuLau. All rights reserved.

Made with by Tàng Thư Lâu
  1. Trang chủ
  2. Ta Thiên Tài Như Vậy Vì Sao Còn Muốn Thu Đồ Đệ
  3. Chương 262: Thì ra là ngươi

Chương 262: Thì ra là ngươi

Trình độ của ba người đã có thể tạo thành tổn thương nhất định cho Phương Ngạo Thiên đã bị đại trận giảm ích ảnh hưởng.

Phương Ngạo Thiên mới vừa hình thành thân thể, Lê Trường Sinh đã bổ ngay một kiếm tới.

Kiếm ý xen lẫn thần hồn đã đột phá cấp độ kiếm ý của thế giới này, một kiếm chém ra, sẽ có lực sát thương đến thân thể và cả linh hồn.

Đương nhiên Phương Ngạo Thiên có thể cảm nhận được chỗ khủng khiếp của kiếm ý này, nhưng hắn chỉ cười lạnh, giơ tay quét ngang một kiếm.

“Chẳng lẽ ta lại sợ ngươi?”

Ầm!

Một tiếng nổ động trời vang lên, dao động khuếch tán, Phương Ngạo Thiên vốn khinh thường Lê Trường Sinh, nhưng đột nhiên lại bị đánh ngã xuống mặt đất, tạo ra một cơn địa chấn kịch liệt, bụi đất tung bay mịt mù ra khoảng cách hơn vài trăm mét.

Ngay sau đó, Phương Ngạo Thiên lập tức bay ra khỏi hố đất, tức điên, hung hăng phỉ nhổ.

“Khốn khiếp, tu vi của ngươi mới là Phá Vọng Cảnh mà thôi, sao có thể chèn ép ta được?”

Vừa mới nói xong, Phương Thiên Nguyên cầm Phá Toái Hư Không Chùy trong tay, một chùy đập xuống.

Đế Binh ma sát với không khí tóe lửa, tràn lan khắp bầu trời giống như sấm chớp trong cơn bão.

Phương Ngạo Thiên cảm nhận uy lực của một đòn này, không dám sơ ý, lập tức nghiêng người tránh né.

Nói thì chậm, nhưng xảy ra thì rất nhanh, Cơ Vô Hà cầm Chân Hoàng Lưu Ly Kiếm trong tay, một kiếm bổ thẳng lên phần lưng của hắn, khiến cho khí huyết Phương Ngạo Thiên sôi trào, cả người lại lăn đến dưới Phá Toái Hư Không Chùy của Phương Thiên Nguyên một lần nữa.

Ầm!

Phá Toái Hư Không Chùy của Phương Thiên Nguyên đập thẳng lên đầu hắn, lập tức đập nát đầu Phương Ngạo Thiên, nện cả người hắn lại ngã ầm xuống đất lần nữa, khiến cả mặt đất chấn động, bụi đất lại bị thổi bay lên cao vài trăm mét một lần nữa.

Rồi chưa được hai giây, mặt đất lại nứt toác ra lần thứ hai, Phương Ngạo Thiên lại tiếp tục bay lên từ dưới lòng đất, hoàn toàn không dám khinh thường như trước nữa, tránh xa vị trí ba người đang đứng.

Bảo sao hắn lại có cảm giác không đúng lắm, thì ra nơi này không chỉ bố trí hai trận pháp công kích, còn có trận pháp khuếch đại, và cả trận pháp giảm ích.

Nơi này có có cả trận pháp giúp tăng lực tấn công cho mấy người Lê Trường Sinh, còn trận pháp giảm ích áp chế mình, tức là tăng cương sức chiến đấu của đối phương, cắt giảm sức chiến đấu của hắn, lúc này mới khiến cho hắn ăn “hành” liên tiếp.

Hắn vốn cho rằng, kẻ địch của mình là Lăng Tâm Nguyệt, bây giờ xem ra, Lăng Tâm Nguyệt cũng chỉ là một mồi nhử mà thôi.

Trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi, lần này là do hắn tính toán sai lầm.

Nhưng hắn không biết đối thủ đang trốn trong bóng tối là ai.

Là tình địch nào của hắn sao?

Hay là người đã từng bị hắn giết hết cả nhà kia?

Nhưng lúc này có nghĩ đến những chuyện đó cũng chẳng quan trọng, quan trọng là bây giờ hắn phải làm thế nào để vượt qua cửa ải khó khăn trước mắt này.

Sức mạnh bị áp chế, hắn đã không thể chiến đấu vượt cấp, chỉ có thể phát huy sức mạnh của Vương Cảnh nhất trọng, nhưng trong đối thủ, rõ ràng có một người có thực lực cao hơn hắn.

Ngoại trừ điều này, đối phương đều có Đế Binh, và cả công pháp cùng cấp bậc, đương nhiên không cần nhiều lời.

Mà bây giờ công dụng của Đế Đan trong hắn đã qua hai phần ba, chỉ còn lại một phần ba thời gian mà thôi. Nói cách khác, nếu hết một phần ba thời gian này, thì dù hắn chết cũng sẽ không thể sống lại được nữa, đến lúc đó hắn sẽ chết thật.

Đế Binh trong cổ điện Thanh Đồng không còn nhiều lắm, chỉ còn ít ỏi vài món mà thôi, muốn tiếp tục sử dụng thủ đoạn dùng Đế Binh làm ngòi nổ thì e là không được.

Lần này, hắn thật sự đã rơi vào nguy hiểm khôn cùng.

Hy vọng duy nhất chính là kế tiếp hắn có thể lợi dụng năng lực bất tử trong thời gian có hạn của mình để liều mạng tấn công, tranh thủ giết chết hai đối thủ, sau đó sẽ đấu một đối một, cho dù đối phương có đại trận Đế Giai thì hắn cũng không sợ, hoàn toàn có thể sử dụng Đế Binh làm ngòi nổ, đánh chết đối phương.

Dù sao, trên người đối phương cũng có vài Đế Binh, cho dù hắn dùng Đế Binh của mình làm ngòi nổi, thì chỉ cần giết chết hết bọn họ, sau đó lấy đi Đế Binh của họ là đủ để bổ sung tổn thất của mình.

“Khục” Sau khi Phương Ngạo Thiên phun ra một ngụm máu, trong con ngươi hắn bỗng trở nên tàn nhẫn, hai tay cầm Đế Binh hóa thành một luồng sáng xanh thẳm xông vào ba người.

Phương Thiên Nguyên đương nhiên biết người thúc thúc này của mình có lòng dạ tàn nhẫn độc ác đến nhường nào dưới vẻ bề ngoài dối trá.

Người có thể bị hắn lợi dụng thì sẽ được hắn coi là huynh đệ, còn người hắn không thể lợi dụng thì bất cứ lúc nào hắn có thể sử dụng thủ đoạn ngoan độc để trấn áp đối phương, rồi nhổ cỏ tận gốc!

“Cẩn thận một chút, hắn muốn thi triển chiêu thức tấn công tự sát, đừng để hắn đến gần.”

Vừa nói xong, hắn dẫn đầu bay về phía trước, thi triển Bất Diệt Kim Thân, toàn lực một người khổng lồ hoàng kim bao phủ bên ngoài cơ thể hắn, tay cầm Phá Toái Hư Không Chùy nện xuống đầu Phương Ngạo Thiên.

“Quá chậm.”

Đáy mắt Phương Ngạo Thiên lóe lên lạnh lẽo, tâm niệm vừa động thì đã thi triển thân pháp, lập tức biến mất ngay tại chỗ, đến khi xuất hiện lần thứ hai thì đã đến sau lưng Phương Thiên Nguyên.

“Chết đi!”

Lạnh lùng quát một tiếng, hai tay hắn cầm Đế Binh dùng hết sức chém mạnh xuống.

Ánh sáng trên Đế Binh đậm đặc sát ý, cùng với sự khát máu lạnh lẽo khiến người ta không khỏi sợ hãi.

Có thể tưởng tượng được nếu một chiêu này rơi trên người Phương Thiên Nguyên, thì cho dù Phương Thiên Nguyên có bất tử thì cũng sẽ bị thương nặng.

“Đừng quá đắc ý .”

Trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, một ảo ảnh Phượng Hoàng đột nhiên tấn công đến.

Công pháp của Cơ Vô Hà có thiên hướng sắc bén, mau lẹ, tốc độ cực nhanh.

Với tốc độ của nàng, chiêu này tất nhiên sẽ chém lên người Phương Ngạo Thiên, nếu là người bình thường, thì hắn nhất định sẽ né tránh.

Chương trướcChương tiếp