Chênh lệch giữa Vương và Hoàng không phải tầm thường, mà Tử Ninh Vương, lại không có năng lực chiến đấu vượt cấp, hắn chỉ là một Vương cảnh bình thường, làm sao có thể chống đỡ được đây?
Cơ Thượng Vinh cầm kiếm tiến lên, khóe miệng hơi cong.
“Thật đáng tiếc, ngôi vị hoàng đế Đại Chu này vẫn sẽ do huyết mạch của ta kế nhiệm.”
Dứt lời, hắn lập tức giơ Đế Binh trong tay lên, chém mạnh một kiếm xuống.
Một kiếm này không có chiêu thức phức tạp, cũng không có nhiều linh khí, là một kiếm cực kỳ bình thường.
Nhưng vậy là đủ rồi.
Cho dù Cơ Vô Thương, hay Tử Ninh Vương, đều không thể cản được một kiếm này.
Hai phụ tử hắn vừa chết, cho dù bản thân mình có bị nhốt lại ngàn năm thì cũng đáng giá.
Đôi mắt Lão vương gia như sắp nứt ra.
“Cơ Thượng Vinh, nếu ngươi giết họ, cho dù lão phu liều chết cũng sẽ giết sạch toàn bộ huyết mạch của ngươi!”
Cơ Thương Vinh không thèm quay đầu, nở nụ cười đầy khinh thường.
Giết huyết mạch của ta?
Chỉ dựa vào ngươi?
Sau đó, một kiếm của hắn chém xuống.
Lực lượng lớn như trăm vạn quân phủ xuống đầu.
Khoảnh khắc này, vẻ đắc ý của Cơ Thượng Vinh, và vẻ tuyệt vọng trên mặt Tử Ninh Vương tạo thành đối lập rõ ràng.
Ngay trong thời khắc nghìn cân treo sợi tóc này, bên tai Cơ Thương Vinh đột nhiên vang lên giọng nói đầy xa lạ, lạnh như băng.
“Hỗn Nguyên Đế Quyền, Phượng Minh Cửu Thiên, Đại Thừa kiếm đạo, Lôi Đình Vạn Quân, Phong Hỏa Tề Minh....”
Hắn còn chưa kịp phản ứng thì đã lập tức bị bao phủ bởi một luồng sức mạnh khủng khiếp đến mức hiện tại hắn không thể nào chống cự.
Khoảnh khắc ấy, là lần đầu tiên hắn cảm thấy tuyệt vọng trong cuộc đời này.
Một cảm giác uy hiếp đến từ cõi chết!
Giây tiếp theo, ý thức của hắn đã chìm vào bóng tối.
Ầm!
Mặt đất lóe lên ánh sáng chói lóa đến tận trời, rồi lại bị trận pháp Đế giai bao phủ mà không thể khuếch tán được, những người xung quanh, không một ai biết được.
Đòn tấn công này cũng bao phủ Cơ Vô Thương và Tử Ninh Vương.
Nhưng trong chớp mắt công kích vừa chạm tới người bọn họ, một luồng sức mạnh nhanh hơn đã đưa bọn họ thoát khỏi đòn tấn công.
“Phù! Cuối cùng cũng đến kịp!”
Lục Tiêu Nhiên thở nhẹ ra một hơi, Cơ Vô Thương nở nụ cười sống sót qua đại nạn nói:
“Ta biết mà, tiền bối nhất định có thể tới kịp.”
“Ngươi còn cười được nữa, nếu ta đến chậm một bước, ngươi đã bị giết thành tro rồi, dù ta có là Đại La Kim Tiên hạ phàm, cũng không thể cứu được ngươi.”
Sau đó, Lục Tiêu Nhiên lập tức thi triển Thanh Đế Trường Sinh Quyết để chữa trị thương tích cho Cơ Vô Thương.
Ánh sáng chiếu rọi lên người những người khác, cũng giúp cho thương tích của họ được chữa trị nhanh chóng, đương nhiên trong đó cũng bao gồm Lão vương gia.
Nhưng lúc này, lão vương gia hiển nhiên đã bị dọa choáng váng.
Tử Ninh Vương vẫn còn ổn, dù sao lúc trước Cơ Vô Thương đã từng kể vài chuyện của Lục Tiêu Nhiên cho hắn, cho nên trong lòng hắn ít nhiều đã có chuẩn bị. Tuy rằng hắn vẫn bị dọa cho kinh sợ, nhưng dù nhiều hay ít thì vẫn mạnh hơn nhiều so với cha của mình.
Đây hoàn toàn là lần đầu tiên lão vương gia nhìn thấy chỗ đáng sợ của Lục Tiêu Nhiên.
Đó chính là cường giả Hoàng Cảnh!
Hoàng Cảnh!
Vậy mà đến cả cơ hội phản ứng cũng không có, đã bị chém giết thành tro ngay trong chớp mắt?
Có lầm hay không?
Thương tích của hắn còn có thể khôi phục trong chớp mắt.
Phải biết rằng, hắn chính là một cường giả Võ Hoàng, bị thương nặng như vậy. Nếu không có tài nguyên trân quý và thời gian dài chữa trị, thì sẽ không có khả năng khỏi hẳn.
Nhưng bây giờ, toàn thân trên dưới của mình lại dùng sức lực thoải mái. Ngoài quần áo bị phá nát, đũng quần bị gió thổi qua lành lạnh, những nơi khác như chưa từng bị thương!
“Cha, ngươi không sao chứ?”
Tử Ninh Vương phản ứng rất nhanh, lập tức chạy đi tìm cha của mình.
Lão vương gia lắc đầu.
“Bây giờ ta đã hoàn toàn hồi phục rồi, trên người không còn vết thương nào nữa.”
Nói xong, hắn tiến lên phía trước, chắp tay cúi người chào Lục Tiêu Nhiên.
“Đa tạ tiền bối đã ra tay cứu giúp Tử Ninh Vương phủ.”
Lục Tiêu Nhiên xua tay.
“Không cần khách sáo, ta cũng chỉ vì muốn hợp tác với Tử Ninh Vương phủ.”
Ánh mắt lão vương gia lộ ra vẻ phức tạp.
“Ta vốn đang nghĩ, sao tu vi của hai đứa trẻ Vô Thương và Vô Hà đột nhiên được tăng lên nhiều như vậy! Bây giờ xem ra, đó đều là do công lao của tiền bối. Đại ân đại đức này, Tử Ninh Vương phủ khó có thể đền đáp.
“Không nói những điều hư vô đó nữa, hãy nói điều thực tế chút đi, bây giờ khoảng cách giữa Cơ Vô Thương và ngai vàng còn thiếu bao nhiêu bước nữa?”
“Chuyện này…”
Lão vương gia hiển nhiên không ngờ rằng Lục Tiêu Nhiên lại đi thẳng vào vấn đề đến như vậy, hắn suy nghĩ một lát liền trả liền:
“Theo lý thuyết, chỉ cần ngày mai Vô Thương đánh thắng Cơ Thiên Minh thì có thể lên ngôi vị Thái Tử. Theo quy định của Hoàng thất Đại Chu, đợi hắn tu luyện đến Phá Vọng Cảnh, tự nhiên có thể thuận lợi ngồi lên ngai vàng, tiếp nhận những tài nguyên của Hoàng thất, cho đến khi tu luyện thành cao thủ Hoàng cảnh, đợi vị Thái Tử kế tiếp lại đạt tới tu vi Phá Vọng cảnh.
Nhưng bây giờ có một vấn đề, ngươi vừa mới giết chết Thái Thượng Hoàng, có lẽ ngày mai sẽ xảy ra biến động lớn.”
Lục Tiêu Nhiên không nhịn được mà vuốt lông mày, vẻ mặt trịnh trọng nói:
“Dựa theo luật lệ Đại Chu, lão già này chạy đến giết Cơ Vô Thương không phải đã vi phạm luật pháp của Đại Chu rồi sao? Đoàn trưởng lão sau lưng Hoàng thất sẽ không chịu ngồi yên mà không quản chứ?”
Lão vương gia dở khóc dở cười.
“Lục tiền bối, ngươi đừng quên, hiện nay Vô Thương vẫn chưa phải là Thải Tử, càng không phải là Hoàng Đế của Đại Chu. Bây giờ hắn chỉ là một hoàng trữ bình thường mà thôi. Nhưng Thái Thượng Hoàng thật sự là một vị cường giả Hoàng Cảnh, còn là một vị Hoàng Cảnh hậu kỳ.
Bây giờ bởi vì trận pháp, tin tức về cái chết của hắn vẫn chưa truyền ra ngoài. Một khi trận pháp đóng lại, Đại Chu sẽ biết hắn đã chết.
Đến lúc đó, chỉ cần truy cứu trách nhiệm, cho dù ta muốn huy động các thành viên trong đoàn trưởng lão của vương phủ khác cũng không thể giành ngôi vị Thái Tử cho Vô Thương được.