Ở một bên khác, trên Thiên Vân Sơn, cuối cùng Phương Ngạo Thiên sắp không chịu được rồi.
Ban đầu hắn cho rằng bản thân mình làm nổ một thanh Đế Binh, thì có thể nổ chết một người trong ba người, tiếp theo lại chém chết một người nữa, là có thể thoát khỏi vòng vây.
Không ngờ tới kết quả lại ngược lại, trời xui đất khiến thế nào, làm cho thực lực của Phương Thiên Nguyên tăng lên!
Hay đấy, ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo.
Dưới sự tăng thêm của trận pháp, Phương Thiên Nguyên đã hoàn toàn có lực công kích tương xứng với Phương Ngạo Thiên.
Mà hiệu quả của đan dược bên Phương Ngạo Thiên lại dần dần giảm xuống, hiện tại đã hoàn toàn biến mất!
Bây giờ, chỉ cần đối phương lại đánh hắn một kích trí mạng, thì hắn sẽ hoàn toàn xong đời.
“Phù - Phù -!”
Phương Ngạo Thiên thở hổn hển, sau đó nhìn về phía Vân Ly Ca và Gia Cát Tử Quỳnh.
Tu vi của hai người này rất thấp, hay là bắt giữ hai người này trước, sau khi thoát ra, chờ tu vi trở nên mạnh hơn, thì lại ngóc đầu trở lại.
Nghĩ tới đây, hắn khẽ cắn răng, ném ra năm thanh Thánh Binh, trực tiếp dẫn nổ ngay giữa không trung.
Ầm ầm ầm....
Thánh Binh phát nổ, mặc dù uy lực không bằng Đế Binh, nhưng chiếm ưu thế về số lượng.
Năm thanh Thánh Binh phát nổ cùng lúc, cũng ngăn cản được ba người Phương Thiên Nguyên.
Ngay sau đó, Phương Ngạo Thiên quay người bay thẳng về phía mặt đất.
Vân Ly Ca sớm đã đoán được một chiêu này, lắc mũi thương, Hỗn Nguyên Đế Kinh vận chuyển điên cuồng.
Hắn đưa tay ra đâm một phát, đánh thẳng về phía Phương Ngạo Thiên.
“Một Tạo Hóa cảnh rác rưởi, cũng dám ra tay với ta! Đúng là vô cùng nực cười!”
Phương Ngạo Thiên hét lên một tiếng, đánh thẳng một quyền về phía Vân Ly Ca, hoàn toàn không để tâm đến hắn.
Trên thực tế, một quyền này không ngoài dự đoán của hắn, dùng khí thế sét đánh không kịp bưng tai, đánh nát mũi thương của Vân Ly Ca trong nháy mắt.
Hơn nữa, dư ba vẫn còn ập xuống với thế không thể đỡ được, và nếu không có gì bất ngờ xảy ra, đánh Vân Ly Ca và Gia Cát Tử Quỳnh bị thương nặng là không thành vấn đề.
Đến lúc đó, hắn vừa lúc bắt giữ hai người bọn họ, thoát ra và bay lên trời.
Trên bầu trời, ba người Phương Thiên Nguyên, đã lao ra ngoài từ trong đám lửa của Thánh Binh nổ tung, thấy cảnh này, mọi người đều không nhịn được mà thay đổi sắc mặt.
“Không hay rồi!”
Ngay cả Lăng Tâm Nguyệt cách đó không xa và Gia Cát Tử Quỳnh, cũng hoàn toàn tái mặt.
Bởi vì ai cũng nghĩ rằng, Phương Ngạo Thiên sẽ thành công.
Nhưng trong lúc ngàn cân treo sợi tóc này, khóe miệng của Vân Ly Ca lại hơi hơi cong lên.
Thấy cảnh này, Phương Ngạo Thiên bỗng không nén nổi mà nhíu mày.
Hắn mơ hồ cảm thấy không đúng lắm, nhưng lại không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Hơn nữa, hắn đã đi tới trước mặt Vân Ly Ca, vào lúc này mà muốn lui về, thì vừa không thực tế, vừa không có lợi .
Năm thanh Thánh Binh, chẳng lẽ cứ lãng phí như vậy sao?
Hơn nữa, không chừng Vân Ly Ca đang lừa gạt mình đó?
Có thể hắn hoàn toàn không có thủ đoạn gì.
Nghĩ như vậy, theo ảnh hưởng còn sót lại từ đòn tấn công vừa rồi, Phương Ngạo Thiên mở bàn tay ra.
Ai ngờ, một giây sau, Vân Ly Ca liền móc ra một loại đan dược.
Bạo Liệt Lôi Đan Thánh giai thượng phẩm.
Khi món đồ chơi này phát nổ, sức công kích có thể sánh bằng đòn tấn công bình thường của một Võ Vương.
Mặc dù chỉ là đòn công kích bình thường, thế nhưng thắng ở số lượng nhiều!
Số lượng ở đây, ít nhất cũng có mấy trăm viên, vậy mà Vân Ly Ca đều vung ra, có thể nghĩ đến, uy lực của nó mạnh đến mức nào!
Phương Ngạo Thiên đã cảm thấy không ổn, có thể nói nếu như, vừa rồi hắn còn đang suy nghĩ, thì hắn còn có cơ hội chạy trốn, nhưng vào lúc này, hắn không có một cơ hội nào.
Vẻ mặt của hắn vừa thay đổi, thì Vân Ly Ca đã ném tất cả đan dược lên trên người hắn, sau đó dựng một ngón giữa lên.
“Ngươi sẽ chết không yên ổn đâu!”
Vừa mới mắng ra một câu kia, Phương Ngạo Thiên đã bị một vầng sáng bao phủ.
Trời đất lại bị ánh sáng chiếu rọi một lần nữa, năng lượng không biết ẩn chứa bao nhiêu uy lực, đều bùng nổ vào lúc này.
Bởi vì công kích quá nhiều, quá mạnh mẽ, cho nên làm cho không gian trực tiếp sụp đổ.
Phương Ngạo Thiên bị năng lượng này liên lụy.
Vân Ly Ca ôm lấy tiểu sư muội, lăn đến một bên trong khe núi.
Trên bầu trời, Phương Thiên Nguyên không nhịn được hít sâu một hơi.
“Hít ~! Đại sư huynh khủng bố như vậy sao.”
Lê Trường Sinh lộ vẻ khó hiểu nói:
“Đại sư huynh lấy được nhiều Bạo Liệt Lôi Đan như vậy từ đâu vậy? Những đan dược này có giá trị không thấp đâu!”
Cơ Vô Hà buồn bã nói:
“Còn có thể lấy được từ đâu, liếm ra chứ sao.”
Lê Trường Sinh: “...”
Hình như có chuyện như vậy. Đại sư huynh liếm sư tôn, liếm giỏi nhất.
Phương Thiên Nguyên có đôi chút dở khóc dở cười.
“Đừng nói như vậy chứ, tư chất của đại sư huynh không bằng chúng ta, thế nhưng cuối cùng, người đánh ra chiêu then chốt nhất chính là hắn đấy. Chỉ từ điểm này, hắn đã không tồi rồi.”
Cơ Vô Hà và Lê Trường Sinh gật gật đầu.
Đúng là đạo lý này.
Hơn nữa, chuyện giữa sư tôn và đồ đệ, có thể gọi là liếm sao? Đó gọi là hiếu thảo.
Cùng lúc đó, Gia Cát Tử Quỳnh nằm trên mặt đất, cũng chớp đôi mắt to rồi nói:
“Đại sư huynh, tu vi của ngươi chắc hẳn có thể bay mà? Tại sao phải lăn trên mặt đất?”
“Ngươi không hiểu, sư tôn đã từng nói, lúc nổ, khí lưu khuếch tán ở phía trên, phía dưới mặt đất lại gập ghềnh, nên khí lưu không ổn định, có thể tránh đi một phần lực xung kích của vụ nổ.”
“Vậy tại sao ngươi lại ôm ta lăn chung vậy?”
“Sư tôn muốn ta bảo vệ ngươi đó.”
“Ồ! Vậy tại sao ngươi còn không buông ta ra?”
“Khụ khụ... Ta sợ dư âm của sóng xung kích sẽ làm ngươi bị thương.”
Vân Ly Ca lập tức buông tiểu sư muội ra.