favicon-ttlTàng Thư Lâu
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Thể loại
  • Mới cập nhật
favicon-ttlTàng Thư Lâu

Nền tảng số 1 dành cho những độc giả yêu thích thể loại truyện Nam Chủ

Điều hướng

Trang chủDanh sách truyệnTruyện mới cập nhậtThể loại truyện

Hỗ trợ

Chat với chúng tôiFAQ

Người dùng phải tuân thủ đầy đủ mọi quy định pháp luật và quy định quốc gia khi chia sẻ nội dung trên nền tảng. Bất kỳ bài viết, hình ảnh hay bình luận nào vi phạm thuần phong mỹ tục, chứa nội dung bạo lực hoặc không hợp pháp sẽ bị xóa bỏ ngay lập tức. Mọi quyền sở hữu trí tuệ đối với tiểu thuyết, bài bình luận, ảnh hoặc tư liệu khác trên trang này đều thuộc về tác giả gốc. Nền tảng chỉ đóng vai trò làm công cụ lưu trữ và hiển thị—mọi nội dung đều do người dùng tải lên. Trong trường hợp có đơn khiếu nại liên quan đến bất kỳ cá nhân hay tổ chức nào, chúng tôi sẽ phối hợp xác minh và gỡ bỏ nội dung vi phạm ngay khi nhận được yêu cầu.

© 2025 TangThuLau. All rights reserved.

Made with by Tàng Thư Lâu
  1. Trang chủ
  2. Ta Thiên Tài Như Vậy Vì Sao Còn Muốn Thu Đồ Đệ
  3. Chương 269: Ánh đao quen thuộc kia, rung chuyển trời đất

Chương 269: Ánh đao quen thuộc kia, rung chuyển trời đất

“Đừng nói với sư tôn về chuyện này..”

“Tại sao?”

“Đây chỉ là chuyện nhỏ không đáng kể, bảo vệ sư muội là bổn phận của ta, ta không muốn được sư tôn khen, làm như vậy thì có vẻ ta rất tầm thường.”

Gia Cát Tử Quỳnh gật đầu, nhưng trong lòng lại có một ý nghĩ chắc chắn.

Sư huynh đã cứu ta, chuyện tốt như vậy, sao có thể không nói với sư tôn?

Như thế chẳng phải là làm cho đại sư huynh thất vọng hay sao?

Nàng nhất định phải nói với sư tôn, không biết chừng, sư tôn sẽ ban thưởng cho đại sư huynh một hai thanh Đế Binh.

Mà lúc này, không gian vừa bị nổ tung đã bắt đầu khôi phục lại bình thường.

Lúc này, theo một hồi không gian vặn vẹo, Phương Ngạo Thiên lại thoáng hiện ra lần nữa từ chỗ đó.

“Cái gì!”

Vẻ mặt mọi người lập tức thay đổi.

Lúc này Phương Ngạo Thiên rõ ràng đã bị nổ đến tổn thương, hắn đã mất một cánh tay, mất một chân, bây giờ trên người chỉ toàn các vết sẹo bị đốt cháy, cả tóc cũng bị đốt sạch, biến thành một người đầu trọc.

Khí tức trên người hắn, cũng như có như không, rõ ràng là bị thương nghiêm trọng.

Trên thực tế, trong lúc nguy cấp vừa rồi, Phương Ngạo Thiên thật sự không có bất cứ biện pháp nào để chạy trốn, cho nên ngay trong lúc đó, hắn đã trốn vào cổ điện Thanh Đồng của bản thân.

Cho dù đã làm như vậy, hắn cũng bị nổ đến tổn thương không ít.

May mà cổ điện Thanh Đồng đã bảo vệ hắn.

Thế nhưng cổ điện Thanh Đồng, cũng không thể bảo vệ hắn vẹn toàn, không gian nơi này, bởi vì nổ tung mà cực kỳ hỗn loạn, lại còn có mấy đại trận Đế giai mà Lục Tiêu Nhiên đã bố trí, làm nhiễu loạn thời không chi lực, chính là vì phòng ngừa đối phương sử dụng thời không chi lực chạy trốn.

Vì vậy cổ điện Thanh Đồng cũng không thể bảo vệ Phương Ngạo Thiên, nên đã vứt hắn ra ngoài.

Trong nháy mắt nhìn thấy Phương Ngạo Thiên, sau khi sự kinh ngạc đã qua đi, thì cả đám không nói nhảm quá nhiều, cũng không lãng phí thời gian, trực tiếp bắt đầu thi triển công pháp, định hoàn toàn tiễn hắn một đoạn đường cuối cùng.

Sư tôn đã từng nói, trước khi đánh ngã kẻ địch, nghiền xương thành tro, thì không cần nói bất cứ lời nói nhảm nào!

Nếu không thì sẽ xảy ra sự chuyển biến lớn.

Trong ba người, người đứng mũi chịu sào, tất nhiên chính là Lê Trường Sinh.

Kiếm thuật của hắn có lực công kích cực mạnh, có cơ hội giết chết Phương Ngạo Thiên lớn nhất!

Một chiêu kiếm quét qua, bay lên bầu trời, sau đó vô tình chém xuống với thế hủy thiên diệt địa.

Trên gương mặt Phương Ngạo Thiên cũng hiện lên vẻ tuyệt vọng.

Lần này, hắn thật sự xong rồi sao?

Khi còn bé bị vứt bỏ.

Trải qua muôn vàn đau khổ, cuối cùng hắn cũng trở về bộ lạc Cổ Viên, từng bước một trở thành tù trưởng của bộ lạc Cổ Viên!

Hắn còn chưa kịp xây dựng đế quốc của mình.

Hắn còn có nhiều mỹ nữ vẫn chưa hưởng thụ.

Nếu hắn chết, nữ nhân của hắn làm sao bây giờ?

Nếu hắn chết, bộ lạc Cổ Viên sẽ rơi vào tay của Phương Thiên Nguyên sao?

Thậm chí nữ nhân của hắn có thể sẽ rơi vào tay của Phương Thiên Nguyên.

Hắn không cam tâm, thật sự không cam tâm!

Nhưng hắn không còn cách nào khác.

Thời không ở đây đã bị đảo lộn, trong thời gian ngắn này, không thể triệu hồi cổ điện Thanh Đồng ra được.

Ngay lúc này, hắn thậm chí không có năng lực chống đỡ.

Và rồi, ngay lúc đó, đột nhiên có một ánh đao lướt qua đáy mắt hắn.

Ánh đao đó đánh tới từ đằng xa, với tốc độ nhanh đến mức khiến người ta giận sôi, càng ngày càng lớn, càng ngày càng gần hơn trong tầm nhìn của hắn.

Chỉ trong nháy mắt, nó đã đuổi kịp mũi kiếm của Lê Trường Sinh.

Rầm ——!

Nó không chút chậm trễ, lấy tư thế gần như nghiền ép trực tiếp chặt đứt ánh kiếm của Lê Trường Sinh.

Ánh đao không giảm thế đi, cắm vào sườn núi đối, trực tiếp chặt ngang ngọn núi nhỏ trước mắt.

“Cái gì!”

Vào lúc này, bất kể đám người Vân Ly Ca, hay Lăng Tâm Nguyệt, đồng tử của bọn họ đều co lại.

Không ai ngờ tới sẽ xảy ra loại tình huống như vậy.

Chẳng lẽ, đây là chuyện mỗi khi khí vận chi tử gặp nguy hiểm, thì vào lúc ngàn cân treo sợi tóc sẽ được người ta cứu đi trong truyền thuyết mà Lục Tiêu Nhiên từng nói tới?

Khác biệt nhất trong đám người chính là Lê Trường Sinh!

Hắn cũng kinh ngạc giống những người khác.

Thế nhưng, lại khác với sự kinh ngạc của những người khác.

Thân thể hắn đang run rẩy, có khiếp sợ, nhưng không nhiều, và nhiều hơn là sự hưng phấn, sợ hãi.

“Xem ra, những gì tiểu bì nương nói kia là sự thật. Tiểu tử ngươi cũng rất may mắn, bị ta đánh thành người tàn tật, lại còn có thể vùng lên lần nữa, quả là thú vị.”

Lê Trường Sinh ngẩng đầu lên, trên mặt có đủ loại biểu cảm như hưng phấn, sát ý, phẫn nộ, vân vân…

“Lý Lưu Thủy! Cuối cùng hai chúng ta cũng gặp lại rồi!”

Lăng Tâm Nguyệt và Gia Cát Tử Quỳnh đều mờ mịt, không hiểu cho lắm.

“Đại sư huynh, người này quen biết tứ sư huynh sao?”

Vân Ly Ca lộ vẻ mặt phức tạp nói:

“Nếu ta đoán không nhầm thì, hắn chắc hẳn là túc địch của lão tứ. Lúc trước, lão tứ lần lượt bị hắn áp chế, chưa bao giờ thắng nổi một lần. Cuối cùng, người sống sờ sờ ra đó còn bị hắn đánh thành tàn phế, nếu như không phải gặp được sư tôn, chỉ e là hiện tại lão tứ còn đang ăn xin ở Hoàng Đô Đại Chu đấy.”

“Thì ra là vậy.”

Gia Cát Tử Quỳnh khẽ gật đầu.

Mối quan hệ giữa Lý Lưu Thủy và Lê Trường Sinh chắc hẳn giống với mối quan hệ giữa mình và muội muội đó.

Thuộc về loại kẻ địch số mệnh.

Lý Lưu Thủy chỉ liếc qua Lê Trường Sinh.

“Gặp lại thì như thế nào? Rác rưởi, thì trước sau vẫn là rác rưởi. Nhưng ta lại không ngờ tới, rác rưởi như ngươi lại có thể đánh thắng Phương Ngạo Thiên. Xem ra, ngươi đã mạnh hơn ngày xưa đôi chút.

Thế nhưng... Thật đáng tiếc, ở trước mặt ta thì ngươi vẫn là rác rưởi như cũ!”

“Ngươi ——!”

Lê Trường Sinh siết chặt nắm đấm, không thể khống chế được sát ý trong cơ thể.

Chương trướcChương tiếp