Mọi người đều không phải kẻ ngốc, lập tức đã hiểu được ẩn tình trong đó.
Đương nhiên là Thái thượng hoàng muốn đến Tử Ninh Vương phủ giết chết Cơ Vô Thương, giúp Cơ Thiên Minh dọn dẹp chướng ngại.
Nhưng hắn lại không ngờ cuối cùng mình ăn trộm gà không thành công còn mất luôn nắm gạo, tiền mất tật mang, bản thân lại chết ở đó.
Mọi người tức giận vì sự ích kỷ của Thái thượng hoàng, lại khiếp sợ trước thực lực mạnh mẽ của Tử Ninh Vương phủ.
Cơ Vô Thương mắt đối mắt với Hoàng đế Đại Chu, không tránh không né. Mặc dù hắn không phải Hoàng đế nhưng cũng đã có khí thế đế vương.
“Đêm qua, Thái thượng hoàng quả thật đã tới Tử Ninh Vương phủ, nhưng dùng từ xông vào thì đúng hơn. Hắn muốn giết ta, nhưng cuối cùng lại bị ta giết chết.”
Nghe thấy Cơ Vô Thương thừa nhận, toàn trường lại dậy sóng một lần nữa.
Tuy rằng bọn họ đã sớm đoán được, nhưng phỏng đoán với chính tai nghe thấy Cơ Vô Thương thừa nhận lại là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
Một bên là vấn đề xác suất, một bên lại là vấn đề xác định.
Còn có một vấn đề nữa chính là lá gan của Cơ Vô Thương.
Giết chết cường giả của Hoàng tộc hoàn toàn không phải là tội nhẹ. Vậy mà hắn lại can đảm thừa nhận trước mặt mọi người. Lá gan này không phải lớn bình thường đâu.
Hoàng đế Đại Chu hừ lạnh một tiếng, phát ra uy thế.
“Được! Ngươi đã thừa nhận thì đừng trách trẫm không nể mặt. Tử Ninh Vương phủ tùy tiện chém giết cường giả của đoàn trưởng lão hoàng tộc Đại Chu, vi phạm nghiêm trọng đến lợi ích của hoàng tộc Đại Chu. Bây giờ trẫm lấy thân phận Hoàng đế Đại Chu, tuyên bố Tử Ninh Vương phủ có tội. Toàn bộ vương phủ đều bị truy nã. Nếu có người phán kháng, giết!”
Nhưng ai biết khi hắn vừa nói xong thì bỗng một luồng hơi thở cực kỳ mạnh mẽ từ hướng Tử Ninh Vương phủ cuồn cuộn áp tới.
“Giọng điệu thật lớn! Người của Hoàng thất không biết xấu hổ trước, giờ còn muốn vừa ăn cướp vừa la làng sao? Tự vả mặt chó của ngươi xem ngươi có xứng không?”
Toàn trường ồ lên lần thứ hai.
“Trời ơi, khí thế này không phải là Tử Ninh Vương sao? Hắn bước vào Hoàng cảnh từ bao giờ vậy?”
“Hay thật. Tiểu tử này che giấu sâu quá rồi!”
Hoàng đế Đại Chu híp mắt lại, lóe lên một luồng sát ý mãnh liệt như trở thành vật thật.
Không thể ngờ được trong thời khắc mấu chốt này, Tử Ninh Vương lại có thể đột phá tới Hoàng cảnh rồi.
“Hừ, ngươi che giấu rất sâu. Nhưng ngươi cảm thấy chỉ bằng tu vi Hoàng cảnh nhất trọng cũng xứng đối nghịch với trẫm sao?”
“Hoàng cảnh nhất trọng không xứng, vậy không biết Hoàng cảnh lục trọng có xứng hay không?”
Hắn vừa nói xong, hoàng tộc Đại Chu toàn trường lập tức run rẩy.
Điên rồi!
Thật sự điên rồi!
Lão vương gia Tử Ninh Vương phủ lại là cường giả Hoàng cảnh lục trọng.
Hắn đột phá lúc nào?
Đầu tiên là Cơ Vô Thương che giấu tu vi, sau đó là Tử Ninh Vương đột phá Hoàng cảnh, bây giờ lão vương gia lại đột phá Hoàng cảnh lục trọng.
Không lẽ tất cả chuyện này đều là âm mưu của Tử Ninh Vương phủ sao?
Hoàng đế Đại Chu siết chặt nắm đấm, nghiến răng kèn kẹt.
Hắn trăm tính ngàn tính cũng không thể ngờ Tử Ninh Vương phủ lại che giấu sâu như vậy.
Nếu chỉ có một mình Tử Ninh Vương đột phá Hoàng cảnh thì hắn cũng không bị động đến mức này.
Bởi vì hai tên Hoàng cảnh tiền kỳ đặt trong đoàn trưởng lão cũng không đủ để dao động quyết sách của đoàn trưởng lão.
Nhưng nếu trong đó có một cường giả Hoàng cảnh hậu kỳ thì kết quả lại khác.
Sau khi tu vi đạt tới Hoàng cảnh thì muốn tăng lên một trọng là vô cùng khó khăn.
Một số người thậm chí tiêu hao cả đời cũng không thể đột phá tiếp được.
Không được, không thể cứ nhận thua như vậy được.
Nếu hắn cứ nhận thua như vậy thì từ nay về sau Hoàng thất sẽ không còn cơ hội xoay chuyển tình thế nữa.
“Tử Ninh Vương phủ lớn mật! Nhiều năm qua các ngươi che giấu tu vi là muốn âm mưu chuyện gì? Hơn nữa các ngươi giết chết người của đoàn trưởng lão Hoàng tộc, phạm phải tội nặng. Bây giờ ta lấy danh nghĩa Hoàng đế Đại Chu...”
Hắn còn chưa nói xong thì một âm thanh già nua nhưng lại cực kỳ uy nghiêm đột nhiên vọng xuống từ trên trời.
“Ngọc Lân, ngươi hơi quá rồi.”
Nghe thấy giọng nói đó, Hoàng đế Đại Chu như bị sét đánh, sắc mặt tái nhợt. Hắn lảo đảo lui hai bước, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại nuốt xuống.
Cùng lúc đó, tất cả Hoàng tộc, gồm một đám vương gia, trưởng lão, đồng loạt quỳ rạp xuống đất.
“Cung nghênh Thái thượng trưởng lão.”
...
Ngày hôm đó, hoàng triều Đại Chu tuyên bố Hoàng đế Đại Chu bệnh nặng không thể giữ gìn triều chính, thái tử Cơ Vô Thương lập tức đăng cơ làm Hoàng đế.
Tử Ninh Vương hỗ trợ triều chính.
Toàn thể đoàn trưởng lão Đại Chu, thông qua.
Tin tức vừa truyền ra liền khiến cả Đại Chu khiếp sợ.
Nhưng nỗi khiếp sợ vẫn còn chưa kết thúc.
Bởi vì sau đó Đại Chu liên tục tuyên bố bốn điều lệnh.
Một, Hợp Hoan Tông cấu kết với Ma Môn, ý đồ mưu phản. Từ bây giờ, toàn bộ tu sĩ của Hợp Hoan Tông phải lập tức giải tán. Hơn nữa nếu ai đến các phủ nha hoặc tông môn nhất đẳng tự thú sẽ được miễn tội chết. Người nào trái lệnh, giết không tha.
Hai, toàn bộ quầy hàng vỉa hè ở Đại Chu đều phải quy phạm hóa, thống nhất thị trường. Nghiêm cấm buôn bán bừa bãi trên đường. Đương nhiên địa điểm buôn bán sẽ được các phủ nha và tông môn nhất đẳng sắp xếp. Hơn nữa toàn bộ sẽ được miễn phí, không cho phép thu bất kỳ phí dụng nào.
Như thế thì có thể quy tụ tất cả tu sĩ bày hàng vỉa hè này mà lại không khiến cho bọn họ bị tổn thất.