favicon-ttlTàng Thư Lâu
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Thể loại
  • Mới cập nhật
favicon-ttlTàng Thư Lâu

Nền tảng số 1 dành cho những độc giả yêu thích thể loại truyện Nam Chủ

Điều hướng

Trang chủDanh sách truyệnTruyện mới cập nhậtThể loại truyện

Hỗ trợ

Chat với chúng tôiFAQ

Người dùng phải tuân thủ đầy đủ mọi quy định pháp luật và quy định quốc gia khi chia sẻ nội dung trên nền tảng. Bất kỳ bài viết, hình ảnh hay bình luận nào vi phạm thuần phong mỹ tục, chứa nội dung bạo lực hoặc không hợp pháp sẽ bị xóa bỏ ngay lập tức. Mọi quyền sở hữu trí tuệ đối với tiểu thuyết, bài bình luận, ảnh hoặc tư liệu khác trên trang này đều thuộc về tác giả gốc. Nền tảng chỉ đóng vai trò làm công cụ lưu trữ và hiển thị—mọi nội dung đều do người dùng tải lên. Trong trường hợp có đơn khiếu nại liên quan đến bất kỳ cá nhân hay tổ chức nào, chúng tôi sẽ phối hợp xác minh và gỡ bỏ nội dung vi phạm ngay khi nhận được yêu cầu.

© 2025 TangThuLau. All rights reserved.

Made with by Tàng Thư Lâu
  1. Trang chủ
  2. Ta Thiên Tài Như Vậy Vì Sao Còn Muốn Thu Đồ Đệ
  3. Chương 277: Nhóm ba người đáng thương

Chương 277: Nhóm ba người đáng thương

Thậm chí nhờ có địa điểm thống nhất, lại còn có triều đình bảo vệ nên đám tán tu lại càng thêm an toàn, tránh bị cướp đoạt.

Ba, toàn bộ buổi đấu giá ở Đại Chu đều phải phân lượt mở cửa. Lúc đầu là mở cửa mỗi ngày, bây giờ lại biến thành mỗi tháng một lần, mỗi lần lại ở một địa điểm được định sẵn.

Bốn, truy nã toàn quốc Nạp Lan Hồng Ngọc, Lý Lưu Thủy, Phương Ngạo Thiên!

Bốn lệnh này vừa ra liền khiến cả nước khiếp sợ. Không ai hiểu lý do trong đó.

Nhưng mọi người đều mơ hồ đoán được mấy điều lệnh này đều có liên quan đến Nạp Lan Hồng Ngọc.

Vì mọi người đều biết Nạp Lan Hồng Ngọc chính là người sáng lập Hợp Hoan Tông.

Khoảng thời gian đó, Hợp Hoan Tông đã trở thành đề tài bàn tán sôi nổi nhất của toàn bộ tu sĩ Đại Chu.

...

Mấy ngày sau, dưới sự trợ giúp của Tường Vân Thần Lôi, Lục Tiêu Nhiên đã tìm được một ngôi cổ mộ Võ Hoàng từ thời thượng cổ.

“Chậc chậc, bản lĩnh của người này không tệ, ít nhất cũng đạt được bảy phần so với ta, mạnh hơn một ngôi cổ mộ của Võ Tôn rất nhiều.”

Đây đã là cổ mộ thứ một trăm linh ba rồi.

Cũng là cổ mộ Võ Hoàng thứ ba mươi lăm.

Mấy hôm nay, nhờ Tường Vân Thần Lôi, Lục Tiêu Nhiên gần như đã đào hết số cổ mộ trong lãnh thổ Đại Chu rồi.

Đối với Lục Tiêu Nhiên, trận pháp trên mấy ngôi cổ mộ này chính là tệ hơn cả tệ nữa.

Bọn chúng đều không thể chống lại sự tập kích của hắn.

Vậy nên những cao thủ đã chết đi mấy ngàn, thậm chí mấy chục ngàn năm toàn bộ đều bị đào lên cướp sạch. Những nơi Lục Tiêu Nhiên đi qua thì ngay cả cái quần lót cũng không còn.

Cùng lúc thu thập một số tài phú lớn, Lục Tiêu Nhiên cũng không quên tu sửa, thay đổi đôi chút từng trận pháp trong mỗi ngôi cổ mộ.

Như thế, nếu có người còn muốn vào thì sẽ có trò hay.

“Đại huynh đệ này, cuộc sống của ngươi không tốt lắm à? Đường đường là một Võ Hoàng lại chỉ có mấy trăm viên linh thạch trung phẩm, một thanh binh khí Thiên giai, thêm một bình thanh đồng Thiên giai hạ phẩm có thuộc tính không gian thôi sao? Sáng nay khi ta đến cổ mộ của tên Võ Vương kia, tài sản của hắn còn nhiều hơn ngươi.”

Lục Tiêu Nhiên suýt nữa không khống chế được muốn ném cho đối phương vài thứ làm vật bồi táng.

Nhưng cuối cùng hắn vẫn nhịn xuống.

Dù sao mấy thứ này đều do chính mình gian khổ đào ra từ phần mộ của những người khác mà.

“Haiz! Nhìn ngươi thật đáng thương. Ta sẽ không lấy đồ của ngươi nữa.”

Lục Tiêu Nhiên lắc đầu định rời đi, đột nhiên hắn lại cảm thấy buồn tiểu.

“Mấy thứ khác ta sẽ không lấy của ngươi. Còn cái bình này cho ta mượn một chút nhé!”

Một nam nhân chân chính thì phải tìm một cái lỗ. Đây mới là nam nhân thật.

Sau khi tiểu xong, Lục Tiêu Nhiên rùng mình một cái, lập tức lách mình chạy đi tìm cổ mộ kế tiếp.

“Ta là một kẻ trộm mộ, bản lĩnh cao cường. Sau khi trộm mẹ cướp cha, mồ mả tổ tiên cũng quật lên...”

...

Tiếng ca tan đi giữa trời đất, không bao lâu sau phía trên cổ mộ, ba luồng sáng giống như sao băng rơi xuống.

“Chính là chỗ này. Dựa vào tư liệu của Hợp Hoan Tông thì chỗ này rất có thể là phần mộ của một cao thủ Võ Hoàng.”

Ba người đứng vững, gương mặt lộ ra. Đó chính là Nạp Lan Hồng Ngọc, Phương Ngạo Thiên và Lý Lưu Thủy.

Sắc mặt Phương Ngạo Thiên âm trầm.

“Nạp Lan Hồng Ngọc, hy vọng lần này tư liệu của ngươi sẽ không sai nữa.”

Nạp Lan Hồng Ngọc hơi xấu hổ.

Thật ra cũng không thể trách nàng. Về cơ bản, tư liệu của Hợp Hoan Tông không có sai lầm gì cả, tính chuẩn xác rất cao. Ngoại trừ vài ngôi mộ trống đã bị người khác trộm đi thì còn lại đều là một vài cổ mộ chưa được mở ra. Hơn nữa cho dù là trận pháp hay cơ quan trong đó đều mạnh đến mức khiến người ta giận sôi máu.

Nạp Lan Hồng Ngọc thật sự không thể nghĩ ra được ngoài cổ mộ của cao thủ đỉnh cấp thì còn có mộ của ai có thể tạo ra được nhiều trận pháp mạnh như thế chứ?

Hơn nữa rõ ràng quy cách của các cổ mộ này rất cao, không gian trong lòng đất cực kỳ rộng lớn. Thậm chí còn có cổ mộ được thành lập bằng cách mở ra dị thứ nguyên không gian.

Những ngôi cổ mộ này tuyệt đối đều là thật, nàng dám dùng tính mạng để đảm bảo.

Nhưng không hiểu tại sao các cổ mộ bọn họ gặp được gần như đều trống không. Tới nay cũng chỉ tìm được hai ba ngôi cổ mộ, hai ngôi mộ Võ Hoàng viễn cổ cùng một ngôi mộ Võ Vương từ hơn sáu ngàn năm trước.

Những thứ đồ bên trong thậm chí còn không có giá trị cao bằng mấy món đồ trong tay Phương Ngạo Thiên và Lý Lưu Thủy nữa.

Đáng giá nhất cũng chỉ có hai thanh Đế Binh hạ phẩm và một viên Đế Huyết Đan Đế giai hạ phẩm.

Phương Ngạo Thiên thật sự sắp bị tức chết rồi, thậm chí cũng khiến cho Nạp Lan Hồng Ngọc tức điên.

Nàng cũng có nghĩ tới khả năng, có người đến trước động tay động chân trong cổ mộ rồi. Nhưng trận pháp trong những cổ mộ kia lại hoàn toàn không bị hư hại gì.

Vậy nên nghiêm túc mà nói thì không thể có người đi vào trước.

Hít sâu một hơi, Nạp Lan Hồng Ngọc rũ bỏ những vướng mắc trong lòng, vẻ mặt nghiêm túc, nói:

“Đủ rồi, ta cũng đâu muốn như thế. Có quỷ mới biết tại sao lại thành ra như thế này. Mở ngôi mộ này ra trước đã rồi nói sau.”

Mặc dù Phương Ngạo Thiên tức nhưng hắn cũng không còn cách nào khác, hừ lạnh một tiếng, chuẩn bị phá giải trận pháp trên cổ mộ này.

Nhưng ngay lúc này, Lý Lưu Thủy sau lưng hắn lại nói rất lạnh lùng:

“Cút đi!”

Phương Ngạo Thiên vừa định quay đầu mắng về liền cảm thấy sau lưng có một đường đao cực mạnh sắp chém xuống.

“Chết tiệt!”

Hắn ngay lập tức lách người, đường đao gần như lướt sát qua ót hắn, chém tới trên mặt đất.

Chương trướcChương tiếp