favicon-ttlTàng Thư Lâu
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Thể loại
  • Mới cập nhật
favicon-ttlTàng Thư Lâu

Nền tảng số 1 dành cho những độc giả yêu thích thể loại truyện Nam Chủ

Điều hướng

Trang chủDanh sách truyệnTruyện mới cập nhậtThể loại truyện

Hỗ trợ

Chat với chúng tôiFAQ

Người dùng phải tuân thủ đầy đủ mọi quy định pháp luật và quy định quốc gia khi chia sẻ nội dung trên nền tảng. Bất kỳ bài viết, hình ảnh hay bình luận nào vi phạm thuần phong mỹ tục, chứa nội dung bạo lực hoặc không hợp pháp sẽ bị xóa bỏ ngay lập tức. Mọi quyền sở hữu trí tuệ đối với tiểu thuyết, bài bình luận, ảnh hoặc tư liệu khác trên trang này đều thuộc về tác giả gốc. Nền tảng chỉ đóng vai trò làm công cụ lưu trữ và hiển thị—mọi nội dung đều do người dùng tải lên. Trong trường hợp có đơn khiếu nại liên quan đến bất kỳ cá nhân hay tổ chức nào, chúng tôi sẽ phối hợp xác minh và gỡ bỏ nội dung vi phạm ngay khi nhận được yêu cầu.

© 2025 TangThuLau. All rights reserved.

Made with by Tàng Thư Lâu
  1. Trang chủ
  2. Ta Thiên Tài Như Vậy Vì Sao Còn Muốn Thu Đồ Đệ
  3. Chương 279: Đường lui bị chặn

Chương 279: Đường lui bị chặn

Căn cứ những điều này, Phương Ngạo Thiên không thể không xuất kỳ bất ý uống trước.

“Ực ực ực... Ợ!”

Hắn uống hết một hơi hơn nửa bình, sau đó ợ một tiếng.

Nạp Lan Hồng Ngọc mong chờ hỏi:

“Sao rồi? Ngươi có cảm giác gì... đặc biệt hay không? Có cảm thấy kinh mạch trong cơ thể thay đổi gì không? Hay là có cảm giác trong đan điền tràn ngập lực lượng không?”

Phương Ngạo Thiên không khỏi nhíu mày, vẻ mặt hơi kỳ quái.

“Hình như... có một chút. Nhưng ta lại cảm thấy trong dạ dày nóng lên, cuồn cuộn như muốn nôn ra ngoài.”

“Điều này là bình thường. Một vài linh dịch thượng cổ có thành phần ẩn chứa bên trong dược dịch quá nồng đậm nên không thể hấp thu, hòa tan vào kinh mạch ngay lập tức được. Cần phải tu luyện vài ngày, thậm chí mười mấy ngày mới có thể luyện hóa hoàn toàn.”

“Thật sao?”

“Đúng thế, ngươi phải tin tưởng chính mình. Bởi vì ngươi chính là khí vận chi tử nên những thứ ngươi tìm được chắc chắn đều là tinh phẩm trong tinh phẩm, cực phẩm của cực phẩm.”

Phương Ngạo Thiên lại không nhịn được chép miệng, nhíu mày nói:

“Nhưng sao ta lại có cảm giác không giống như ngươi nói? Thứ này có vị là lạ, hơi mằn mặn, lại đăng đắng, thậm chí còn có vị khai tanh, nhưng mà lại không có cảm giác linh khí hay nguồn năng lượng gì khác cả.”

“Đó chỉ là cảm giác chủ quan của ngươi thôi. Trên thực tế, nó chắc chắn là đồ tốt.”

“Ngươi nói thế thì hình như ta cũng có cảm giác được có gì đó khác lạ.”

Phương Ngạo Thiên hít sâu một hơi, bắt đầu vận chuyển linh khí trong cơ thể giúp cho cơ thể nhanh chóng hấp thụ chất lỏng trong bụng.

Sau đó hắn lại ra vẻ khẳng khái nói:

“Mặc dù ta tìm được chất lỏng này nhưng Ngạo Thiên ta cũng không phải là loại người ích kỷ. Hai người các ngươi cũng uống một ít đi.”

“Được!”

Nạp Lan Hồng Ngọc vui vẻ nhận lấy bình thanh đồng.

Đây chính là chuyện mà nàng mong chờ nhất từ trước tới giờ, tìm được một khí vận chi tử rồi bám theo hắn thì con đường đột phá tu vi của nàng sẽ rất thuận lợi.

Nàng dừng chân ở cảnh giới Võ Tôn không biết bao nhiêu năm, bây giờ có được chất lỏng này thì có thể sẽ giúp nới lỏng bình cảnh, đập tan bình khẩu, đột phá cảnh giới mới.

Nhưng ngay khi nàng chuẩn bị uống thì Phương Ngạo Thiên lại mở miệng kêu lớn:

“Hồng Ngọc Tiên Tử đừng có uống hết. Để lại cho Lưu Thủy huynh một ít để hắn khỏi thấy bất bình trong lòng.”

Hắn cố ý nói như thế là vì muốn chèn ép khí thế của Lý Lưu Thủy.

Hai người đều là khí vận chi tử, vậy mà từ đầu đến nay hắn luôn mang vẻ mặt cao lãnh, hơn nữa lại khinh thường mình khắp nơi. Nếu không nhân cơ hội này chèn ép dáng vẻ kiêu ngạo của hắn một chút thì mình không phải họ Phương nữa.

Ai mà biết khi hắn vừa nói xong thì Lý Lưu Thủy liền từ tốn nói:

“Không cần đâu. Ta không có hứng thú với nước tiểu.”

Hắn vừa dứt lời, bầu không khí bỗng dưng im ắng lạ thường.

Một lát sau, Nạp Lan Hồng Ngọc nhét bình thanh đồng lại trong tay Phương Ngạo Thiên.

“Tu vi hiện tại của ta đã là cảnh giới Võ Tôn. Trong ba người thì tu vi của ngươi thấp nhất, ta thấy không bằng ưu tiên tăng tu vi của ngươi trước đi.”

Lúc này, khuôn mặt Phương Ngạo Thiên không nhịn được mà run rẩy hoang mang.

“Lý Lưu Thủy, dựa vào đâu mà ngươi nói đây là nước tiểu?”

“Chính ngươi cẩn thận nhìn lại là sẽ biết. Lúc nãy ngươi vừa dùng thần thức lướt qua một cái đã vội vàng uống lấy. Sợ ta với nàng đoạt của ngươi nên ngươi không cẩn thận dùng thần thức kiểm tra ư?”

Hắn vừa nói xong, Phương Ngạo Thiên hừ lạnh một tiếng.

“Ngươi nói bậy! Ngươi không uống nước thánh này liền nói bậy bạ để cho ta nhổ hết toàn bộ nước thánh ra ngoài. Ngươi thật sự nghĩ rằng ta sẽ bị ngươi lừa sao? Bây giờ ta sẽ phong lại, một giọt cũng không chừa lại cho ngươi.”

Hắn liền cầm lấy bình thanh đồng ném vào trong cổ điện Thanh đồng, quay người rời khỏi cổ mộ.

Nạp Lan Hồng Ngọc lại im lặng một lát.

Kỳ thật, nàng cũng đã nhận ra lời của Lý Lưu Thủy rất có thể là thật.

Nhưng mà Phương Ngạo Thiên chắc chắn sẽ không thừa nhận đâu.

Có chết hắn cũng sẽ không thừa nhận.

Nhưng điều nàng nghĩ không phải là chuyện này mà là một vấn đề nghiêm trọng hơn nhiều.

Tại sao ở đây lại có nước tiểu?

Hơn nữa lại là nước tiểu vẫn còn ấm?

Chỉ có một khả năng chính là đã có người vừa tới ngôi cổ mộ này.

Không có khả năng là ma quỷ làm, vì Võ Hoàng này đã chết mấy ngàn năm, đã sớm biến thành bộ xương khô rồi. Xác chết vùng dậy thì có thể xảy ra chứ xác chết đi tiểu thì không thể nào.

“Xem ra, chúng ta bị người khác nhanh chân đoạt trước. Bảo bối trong mấy ngôi cổ mộ này chắc đã bị người khác quét sạch rồi.”

“Chết tiệt! Là ai làm?”

Nạp Lan Hồng Ngọc nghiến răng nghiến lợi, siết chặt nắm đấm, ánh mắt tràn ngập sát ý sắc bén.

Lý Lưu Thủy khẽ thở dài, nói:

“Nếu ta đoán không nhầm thì chắc hẳn là Lục Tiêu Nhiên.”

Nạp Lan Hồng Ngọc biến sắc. Mặc dù nàng không muốn tin nhưng Lý Lưu Thủy lại nói rất có lý.

Cả Đại Chu này, ngoại trừ Lục Tiêu Nhiên thì không còn ai có được năng lực như thế nữa.

“Tên chết tiệt này! Rốt cuộc hắn làm thế nào mà đi đến bước này chứ?”

“Ai mà biết. Nhưng như vậy lại rất thú vị.”

Lý Lưu Thủy nhếch miệng, trong đầu hắn lại vang lên âm thanh hệ thống lần thứ hai.

“Đinh! Tuyên bố nhiệm vụ cấp bậc tối cao, tiêu diệt Lục Tiêu Nhiên. Phần thưởng của nhiệm vụ, trực tiếp phi thăng thành thần! Ký chủ có nhận nhiệm vụ hay không?”

“Nhận.”

Nhiệm vụ tốt như vậy sao có thể không nhận chứ?

Lục Tiêu Nhiên, Lý Lưu Thủy ta muốn đầu của ngươi!

Hai người bay ra khỏi cổ mộ, Phương Ngạo Thiên đang điên cuồng súc miệng ở một bên.

Nhìn thấy hai người đi ra, hắn liền giả vờ thản nhiên tự đắc. Một ít nước tiểu vừa bị hắn dùng linh khí ép ra lại bị hắn nuốt trở lại.

Điều này khiến cho Phương Ngạo Thiên gần như tức phát điên.

Ngay khi hắn vừa đi ra ngoài, việc đầu tiên hắn làm là lấy bình thanh đồng ra ngoài, đổ nước tiểu trong đó ra.

Chương trướcChương tiếp