favicon-ttlTàng Thư Lâu
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Thể loại
  • Mới cập nhật
favicon-ttlTàng Thư Lâu

Nền tảng số 1 dành cho những độc giả yêu thích thể loại truyện Nam Chủ

Điều hướng

Trang chủDanh sách truyệnTruyện mới cập nhậtThể loại truyện

Hỗ trợ

Chat với chúng tôiFAQ

Người dùng phải tuân thủ đầy đủ mọi quy định pháp luật và quy định quốc gia khi chia sẻ nội dung trên nền tảng. Bất kỳ bài viết, hình ảnh hay bình luận nào vi phạm thuần phong mỹ tục, chứa nội dung bạo lực hoặc không hợp pháp sẽ bị xóa bỏ ngay lập tức. Mọi quyền sở hữu trí tuệ đối với tiểu thuyết, bài bình luận, ảnh hoặc tư liệu khác trên trang này đều thuộc về tác giả gốc. Nền tảng chỉ đóng vai trò làm công cụ lưu trữ và hiển thị—mọi nội dung đều do người dùng tải lên. Trong trường hợp có đơn khiếu nại liên quan đến bất kỳ cá nhân hay tổ chức nào, chúng tôi sẽ phối hợp xác minh và gỡ bỏ nội dung vi phạm ngay khi nhận được yêu cầu.

© 2025 TangThuLau. All rights reserved.

Made with by Tàng Thư Lâu
  1. Trang chủ
  2. Ta Thiên Tài Như Vậy Vì Sao Còn Muốn Thu Đồ Đệ
  3. Chương 280: Đường lui bị chặn

Chương 280: Đường lui bị chặn

Sau khi xác định nó chính là nước tiểu thì hắn liền vận dụng linh khí, uống một ngụm nước lớn vào bụng, rửa sạch dạ dày.

Thời điểm ở trong cổ mộ, hắn đã dùng linh khí tăng tốc tiêu hóa một lượng lớn nước tiểu.

Bây giờ thì hay rồi, vất vả lắm hắn mới tẩy sạch một chút nước tiểu còn sót lại trong dạ dày, mà lại bị hai người Lý Lưu Thủy nhìn thấy nên hắn không thể không ngậm ngùi nuốt xuống.

Trong nháy mắt này, Phương Ngạo Thiên âm thầm thề trong lòng, dù thế nào hắn cũng phải tìm được người đã tiểu vào trong này, sau đó băm vằm thành trăm mảnh ném cho chó ăn!

“Đi thôi, chúng ta đi tới cổ mộ tiếp theo.”

“Không cần. Chỉ e những cổ mộ khác đã không còn đồ tốt nữa. Bây giờ chúng ta phải thay đối phương pháp, đi tới các quầy hàng vỉa hè. Hai người các ngươi đều là khí vận chi tử, cũng có thể tìm được một vài thứ mạnh mẽ mà người khác không nhìn ra được trên sạp hàng vỉa hè như binh khí, công pháp, đan dược vân vân…”

“Phương pháp này có linh nghiệm hay không?”

Phương Ngạo Thiên đã bắt đầu tỏ vẻ hoài nghi với Nạp Lan Hồng Ngọc.

Nạp Lan Hồng Ngọc lại nhẹ nhàng cười nói:

“Yên tâm đi. Ta cam đoan các ngươi tuyệt đối sẽ không thất vọng.”

“Hừ! Ta lại tin ngươi một lần cuối cùng.”

Dứt lời, Phương Ngạo Thiên liền đạp chân bay tới thành trì gần đó.

Nạp Lan Hồng Ngọc đứng bên cạnh Lý Lưu Thủy, nhẹ nhàng vân vê mái tóc, bày ra vẻ quyến rũ tiến sát lại gần hắn.

“Lưu Thủy, chúng ta cũng đi thôi.”

Nhưng Lý Lưu Thủy chỉ liếc nàng một cái, hừ nhẹ một tiếng rồi rời đi, hoàn toàn không thèm để ý tới nàng.

“Ta có bệnh thích sạch sẽ, không thích những thứ đã bị dùng qua.”

“Ngươi!”

Nạp Lan Hồng Ngọc tức giận sắp điên rồi.

Bởi vì nhìn thấy Phương Ngạo Thiên không đáng tin, lại còn uống nước tiểu của người khác nên nàng đã không còn trông chờ gì vào hắn nữa rồi.

Vậy nên nàng mới muốn dựa vào tên Lý Lưu Thủy lạnh như băng này.

Nhưng không ngờ hắn lại không chút lưu tình mở miệng trào phúng nàng, không để ý thể diện của nàng chút nào. Thật sự là tức chết mà.

“Giả vờ cao lãnh gì chứ? Chỉ là một tên khí vận chi tử mà thôi, cũng không phải là thiên mệnh chi tử. Thật sự coi mình là nhất sao? Đến lúc lão nương giết chết Lục Tiêu Nhiên, đoạt khí vận của hắn, trở thành thiên mệnh chi nữ, ta đợi ngươi bò tới liếm chân nịnh nọt ta!”

...

Ba người nhanh chóng đi vào thành trì phụ cận, nhưng lại không nhìn thấy bất cứ sạp hàng nào.

Điều này khiến ba người cực kỳ khó hiểu.

Phải biết rằng, các tu sĩ di chuyển khắp nơi, không có nơi nào cố định.

Mà một số vật tư thông thường như đan dược, công pháp, binh khí đều bị các nhà buôn lớn của Đại Chu độc quyền, vậy nên phương thức giao dịch các tu sĩ thích nhất là các sạp hàng vỉa hè.

Nhưng trong tòa thành trì này, đường phố trống trải vắng vẻ, gần như không một bóng người.

Không lẽ tòa thành trì này có vấn đề gì sao?

Phương Ngạo Thiên ngăn lại một tu sĩ ven đường, đưa cho hắn một viên linh thạch hạ phẩm.

“Bằng hữu, cho ta hỏi thăm một chút. Trong thành này không có ai bày sạp hàng sao?”

Người tu sĩ kia cười cười nhận lấy linh thạch, mở miệng nói:

“Đương nhiên là có chứ. Nhưng bây giờ Đại Chu có pháp lệnh, tất cả sạp hàng vỉa hè phải thống nhất ở một chỗ, không cho phép bày bán lung tung nữa. Mọi người đều tập trung ở một khu vực mới quy hoạch phía đông nam thành. Nếu các ngươi muốn giao dịch thì hãy đến đó.”

“Gì chứ? Đây là chuyện xảy ra lúc nào?”

Phương Ngạo Thiên không khỏi khiếp sợ.

“Đây đều là chuyện của nửa tháng trước. Bây giờ Đại Chu đã thay đổi Hoàng đế, lại còn hạ liên tiếp vài đạo pháp lệnh.

Đầu tiên là tiêu diệt Hợp Hoan Tông, sau đó lại quy hoạch quầy hàng và buổi đấu giá.”

“Ngươi nói gì? Hợp Hoan Tông bị diệt?”

Nạp Lan Hồng Ngọc như bị sét đánh ngang tai.

“Đúng thế! Hợp Hoan Tông bị giải tán, hiện tại toàn bộ tiên tử đều bị các đại tông môn thu về. Ngoài ra còn phát ra lệnh truy nã ba người: tù trưởng bộ lạc Cổ Viên, Phương Ngạo Thiên, tông chủ Hợp Hoan, Tông Nạp Lan Hồng Ngọc, và thiên tài tuyệt thế Lý Lưu Thủy.”

Nạp Lan Hồng Ngọc lảo đảo lui về sau hai bước, sắc mặt trắng bệch như sáp.

Chết tiệt!

Nàng vốn định nương nhờ khí vận của Phương Ngạo Thiên và Lý Lưu Thủy để đi tầm bảo, tăng cường tu vi của mình. Vậy mà không ngờ lại bị người khác tính kế.

Nàng dùng ngón chân cũng nghĩ được người ở phía sau màn sai khiến chuyện này là ai.

Ngoại trừ Lục Tiêu Nhiên thì nàng không thể nghĩ ra còn có ai có thể làm được những điều này, lại có ai chỉ chăm chăm nhằm vào nàng!

“Hửm! Sao ta có cảm giác ba người các ngươi trông quen vậy? Đợi một chút, các ngươi không phải là ba người bị hoàng thất Đại Chu truy nã đó chứ?”

Người đó vừa dứt lời đã bị Phương Ngạo Thiên đánh cho một quyền, đánh xuyên cả trái tim lẫn hồn phách.

“Tên khốn Lục Tiêu Nhiên! Hắn lại có thể tính kế chúng ta tới mức này.”

Nạp Lan Hồng Ngọc cắn răng lạnh lùng nói:

“Ta hao tổn tâm huyết mấy trăm năm thành lập nên Hợp Hoan Tông, bây giờ lại bị toàn bộ Đại Chu diệt trừ. Tổ chức tình báo vất vả thành lập, tích lũy mấy trăm năm, còn có chín trăm triệu linh thạch cực phẩm cũng tiêu tùng!”

Bầu không khí lâm vào tĩnh lặng. Một lúc lâu sau, Phương Ngạo Thiên không nhịn được mở miệng hỏi:

“Ngươi có nhiều tiền như thế sao không nói sớm? Nhiều linh thạch như thế cũng đủ để chúng ta đến một đế quốc mạnh hơn, mua về mấy Đế Binh rồi!”

“Câm miệng!”

Nạp Lan Hồng Ngọc đang trong cơn phẫn nộ, nghe thấy lời nói của Phương Ngạo Thiên liền không nhịn được mà gào lên.

Giờ phút này nàng không còn muốn kiêng nể gì hắn nữa.

Nàng có thể cảm giác được lần này mình gặp rắc rối lớn rồi.

Đây là chỗ đáng sợ của thiên mệnh chi tử sao?

Chương trướcChương tiếp