favicon-ttlTàng Thư Lâu
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Thể loại
  • Mới cập nhật
favicon-ttlTàng Thư Lâu

Nền tảng số 1 dành cho những độc giả yêu thích thể loại truyện Nam Chủ

Điều hướng

Trang chủDanh sách truyệnTruyện mới cập nhậtThể loại truyện

Hỗ trợ

Chat với chúng tôiFAQ

Người dùng phải tuân thủ đầy đủ mọi quy định pháp luật và quy định quốc gia khi chia sẻ nội dung trên nền tảng. Bất kỳ bài viết, hình ảnh hay bình luận nào vi phạm thuần phong mỹ tục, chứa nội dung bạo lực hoặc không hợp pháp sẽ bị xóa bỏ ngay lập tức. Mọi quyền sở hữu trí tuệ đối với tiểu thuyết, bài bình luận, ảnh hoặc tư liệu khác trên trang này đều thuộc về tác giả gốc. Nền tảng chỉ đóng vai trò làm công cụ lưu trữ và hiển thị—mọi nội dung đều do người dùng tải lên. Trong trường hợp có đơn khiếu nại liên quan đến bất kỳ cá nhân hay tổ chức nào, chúng tôi sẽ phối hợp xác minh và gỡ bỏ nội dung vi phạm ngay khi nhận được yêu cầu.

© 2025 TangThuLau. All rights reserved.

Made with by Tàng Thư Lâu
  1. Trang chủ
  2. Ta Thiên Tài Như Vậy Vì Sao Còn Muốn Thu Đồ Đệ
  3. Chương 288: Uy nghiêm của phe phản diện không thể bị khiêu khích, giết! (2)

Chương 288: Uy nghiêm của phe phản diện không thể bị khiêu khích, giết! (2)

Một con Thần thú, cùng với mười lăm tiểu cảnh giới, thục khinh thục trọng, hắn có thể không hiểu rõ sao?

Lỗ rồi!

Lỗ quá rồi!

“Sư tôn ngươi còn có trứng Thần thú không? Có thể cho ta một quả nữa không?”

“Hết rồi, ta chỉ có một quả.”

Vân Ly Ca: “...”

“Ngươi còn ổn chứ?”

“Không sao, đồ nhi khóc một lúc là được rồi.”

Lục Tiêu Nhiên khẽ thở dài.

Đứa bé Ly Ca này lại bỏ qua một cơ hội để vùng dậy.

Ăn trứng rồi tu chất của hắn sẽ không tăng, sau này tu luyện vẫn còn chậm.

Không ăn, ấp ra Thần thú, ít nhất cũng có một hộ vệ kiêm tay đấm mạnh mẽ.

Mà thôi, e rằng, đó chính là số mệnh.

Mệnh đã định sẵn phải khó khăn.

Hắn cảm ứng một cái, thời gian bên ngoài cũng đã đến lúc rồi, cũng là lúc để bọn họ đi chiến trường của riêng mình, bèn phát ra ý thức triệu hồi tất cả đệ tử qua đây.

“Bái kiến sư tôn.”

Mọi người đồng loạt chắp tay, cúi đầu hành lễ với Lục Tiêu Nhiên. Lục Tiêu Nhiên đưa tay làm động tác đỡ dậy, Cơ Vô Hà không nhịn được nghi ngờ hỏi:

“Sư tôn, tại sao đại sư huynh lại đau lòng như vậy? Lẽ nào hắn chọc giận ngươi, bị ngươi trừng phạt?”

“Không liên quan gì đến ta, là tự hắn muốn khóc. Không nói cái này, thời gian ước chiến sắp đến rồi, các ngươi hỏa tốc chạy tới chiến trường của mình đi, tránh để lỡ mất thời gian, khiến Nạp Lan Hồng Ngọc hủy hoại Thiên Ma Tông và Thanh Liên Kiếm Tông.”

“Vâng!”

Mọi người đáp lại một tiếng, từng người rời đi.

Vân Ly Ca, Cơ Vô Hà, Phương Thiên Nguyên đi Thiên Ma Tông.

Lê Trường Sinh, Gia Cát Tử Quỳnh đi Thanh Liên Kiếm Tông.

Còn về Lục Tiêu Nhiên thì tọa trấn trong đại bản doanh Hoàng đô.

Hắn đã vì Nạp Lan Như Ngọc chuẩn bị 2350 gói khiêng quan tài.

Không phải ngươi muốn tìm hai người khí vận chi tử có kịch bản nhân vật chính đến giết ta sao?

Được!

Vậy thì ta sẽ làm nhân vật phản diện chung cực để ngươi biết rằng, uy nghiêm của nhân vật phản diện không phải ai cũng có thể khiêu khích.

…

Thời gian trôi nhanh, chớp mắt đã qua một đêm.

Đến ngày thứ hai, khi ánh ban mai ở phía đông xuyên qua bầu trời, cũng có nghĩa là ngày ước chiến chính thức bắt đầu.

Bên ngoài Thiên Ma Tông có ba bóng người đúng hẹn tới.

Chính là ba người Vân Ly Ca.

Ba người đứng ở dưới chân núi, ở phía xa ngắm nhìn đỉnh núi, trong ánh mắt lộ ra một sự sâu thẳm.

“Một nghìn năm rồi, Phương Thiên Nguyên ta rốt cuộc đã trở về.”

Trong không khí hoàn toàn yên tĩnh.

Vân Ly Ca: “???”

Cơ Vô Hà: “???”

Im lặng một lúc, Cơ Vô Hà mới mở miệng nói:

“Tiểu sư đệ, có phải ngươi có hơi khoa trương quá rồi không?”

Phương Thiên Nguyên hít sâu một hơi, ánh mắt nghiêm túc nói:

“Không khoa trương, lần này ta nhất định phải giết được Phương Ngạo Thiên.”

Toàn thân hai người Vân Ly Ca chấn động, cảm nhận được sự quyết tâm của Phương Thiên Nguyên, nhất thời không nhịn được không ngừng tán thưởng trong lòng.

Ổn!

Lần này, ổn chắc rồi!

Bọn họ không chỉ cứu được Thiên Ma Tông từ trong tay Phương Ngạo Thiên.

Hơn nữa Phương Ngạo Thiên lần này chắc chắn phải chết!

Nhưng mà!

Lúc hai người đang nghĩ như vậy, giây tiếp theo, đột nhiên giữa bầu trời xuất hiện một chùm sáng cực mạnh, không nghiêng không lệch bắn thẳng vào Thiên Ma Tông.

Ầm --!

Chẳng mấy chốc Thiên Ma Tông đã bị bao trùm bởi biển lửa.

Vân Ly Ca: “...”

Cơ Vô Hà: “...”

Phương Thiên Nguyên: “...”

Bầu không khí hoàn toàn tĩnh mịch, ba người im lặng khoảng mấy giây, đột nhiên hét ầm lên:

“Chết bà! Thiên Ma Tông bị nổ rồi!”

“Xong xong xong! Kiểu này sư tôn còn không làm thịt chúng ta?”

”Chết chắc rồi.”

Sắc mặt ba người trắng bệch.

Lần này gây ra họa lớn rồi.

May mà khi làn khói tan đi, Thiên Ma Tông vẫn còn.

Hóa ra là bị trận pháp phòng ngự của Thiên Ma Tông cản lại.

Ba người sư huynh muội lúc này mới thở phào một hơi.

“Định mệnh! May mà có trận pháp của sư tôn, nếu mà không có trận pháp của sư tôn thì thực sự chết chắc rồi.”

Dứt lời, ánh mắt ba người đồng thời nhìn lên bầu trời.

Trong nháy mắt, ánh mắt ba người lạnh như băng.

“Xử hắn!”

Không hề có chút do dự, Vân Ly Ca đạp chân bay lên, cơ thể nháy mắt biến thành một tia điện, phóng lên tầng mây.

Phương Thiên Nguyên cũng theo sát phía sau, Cơ Vô Hà thì ở cuối cùng.

Trên bầu trời, Phương Ngạo Thiên nhìn thấy một chiêu vừa nãy không có hiệu quả, sắc mặt không khỏi toát lên vẻ không vui, nhưng rất nhanh hắn lại cười lạnh một tiếng.

“Hừ! Cũng có thủ đoạn đó, thế mà làm ra một trận pháp phòng ngự. Chẳng qua, trận pháp cuối cùng cũng chỉ là trận pháp, ta dùng Đế binh tấn công, ngươi còn có thể ngăn cản được mấy lần nữa?”

Khi nói, Phương Ngạo Thiên đang chuẩn bị tung ra chiêu tiếp theo, đột nhiên ở phía dưới lao đến một đòn tấn công cực mạnh, nhất thời thu hút sự chú ý của hắn.

“Đúng là đến thật! Chẳng qua, đáng tiếc là đám thủ hạ bại tướng các ngươi cho dù có đến nhiều hơn cũng chỉ để cho ta chơi chơi mà thôi.”

Phương Ngạo Thiên vung tay chính là một ánh kiếm, quét về phía Vân Ly Ca.

Đối với hắn, tuy một kiếm này không phát huy hết sức mạnh của bản thân nhưng không phải mức độ mà Vân Ly Ca chịu được.

Nhưng ngay khi hai đòn tấn công va vào nhau, Vân Ly Ca đột nhiên dùng toàn bộ thực lực, cầm Hỗn Nguyên Chiến Thần Thương trong tay, một thương chém đứt ánh kiếm của Phương Ngạo Thiên, cũng thuận thế quét ánh thương lên vai Phương Ngạo Thiên.

Ầm --!

Cùng với tiếng nổ kinh thiên vang lên, tầng mây trên bầu trời đột nhiên bị nổ thành một vòng tròn cực lớn, mà Phương Ngạo Thiên thì không tự chủ được bị đánh bay ra ngoài mấy nghìn mét.

“Cái gì! Kham Ly cảnh thập trọng đại viên mãn? Điều đó không thể nào!”

Đồng tử Phương Ngạo Thiên co rút lại, trên gương mặt tràn đầy sự không thể tin được.

Làm sao có thể?

Tuy Vân Ly Ca mặc áo khoác và đội đấu lạp nhưng từ khí thế trên người của Vân Ly Ca, hắn vẫn nhận ra được hắn ta chính là tên Vân Ly Ca có tu vi vô cùng rác rưởi lúc trước.

Nhưng mà bây giờ, làm sao mà hắn có thể thăng cấp lên mạnh mẽ như vậy?

Lúc này mới một hai tháng thôi mà!

Hắn là được Đại Đế thể hồ quán đỉnh à?

Chương trướcChương tiếp