Không đợi hắn phản ứng lại, phía sau lưng đột nhiên có một cỗ sức mạnh to lớn lại phóng đến.
“Không hay rồi!”
Phương Ngạo Thiên muốn phòng ngự, nhưng tốc độ của đối phương quá nhanh, hắn căn bản không kịp đề phòng, cả cơ thể nhất thời lại bị đánh bay ra ngoài.
Lại là Kham Ly cảnh thập trọng đại viên mãn?
Chết tiệt, rốt cuộc là đồ đệ của Lục Tiêu Nhiên đã làm gì? Tại sao có thể có sức mạnh to lớn như vậy?
Là trận pháp phụ trợ giống như lần trước sao?
Loại trận pháp sẽ hạ thấp tu vi của mình, tăng cường tu vi của đối phương?
Không đúng, nơi này không có khí tức của đại trận Đế giai.
Sức mạnh của đối phương quả thật đã gia tăng rồi.
Trong lúc suy nghĩ thì công kích của Cơ Vô hà cũng đến gần.
“Chiếp!”
Cùng với tiếng phượng hót truyền đến là Phương Ngạo Thiên lại bị đánh lần nữa làm cả người rung lên, lảo đảo sắp ngã.
Chỉ là tu vi của Cơ Vô Hà thấp hơn hai người kia nhiều, chỉ có Kham Ly cảnh nhị trọng, cho dù nàng có thể chiến đấu vượt cấp một đại cảnh giới nhưng cũng không thể tạo thành quá nhiều tổn thương cho đối phương.
“Tuy rằng không biết tại sao tu vi của các ngươi lại đột nhiên trở nên mạnh mẽ, thế nhưng cho dù là vậy, các ngươi cũng không phải là đối thủ của ta! Người sẽ chết, vẫn là các ngươi!”
Nhưng mà đáng tiếc là ba người đối phương căn bản không vì hành động của hắn mà dừng lại, một câu cũng không nói, điên cuồng tiến lên đánh tập thể.
Đây mới thật sự là bí truyền của Chỉ Thủy Phong -- thuật quần ẩu!
Không cần nhiều lời, cứ tiến lên xử đẹp đến chết mới thôi.
Phương Ngạo Thiên căn bản không kịp đánh trả, chỉ có thể bị động chịu đòn.
Trên bầu trời chỉ nhìn thấy bốn luồng ánh sáng rượt đuổi, va chạm lẫn nhau trong tầng mây giống như sấm chớp vậy.
Mỗi lần va chạm đều sẽ bạo phát ra một làn sóng xung kích cực mạnh.
Cảm nhận được công kích mạnh mẽ đó không ngừng kích động va chạm trên đỉnh đầu.
Người Thiên Ma Tông ở dưới, từng người đều trợn to mắt nhìn chằm chằm trên bầu trời.
“Trời ạ, đây cũng mạnh quá đi?”
“Rốt cuộc là ai đang chiến đấu ở trên? Lẽ nào là lão tổ của Thiên Ma Tông chúng ta? Nhưng khí tức này không giống mà!”
Trong đám người chỉ có Lý Đạo Nhiên không nhịn được khẽ lắc đầu.
Ai, khí tức trên kia không phải là của ba người Vân Ly Ca, Cơ Vô Hà và Phương Thiên Nguyên sao?
Một đám trưởng lão đáng thương, căn bản không biết thân phận của đối phương.
Nhưng mà hắn cũng không thể nói ra bí mật của Lục Tiêu Nhiên, nên chỉ có thể chắp hai tay sau lưng, nhìn lên bầu trời giống mọi người, thảnh thảnh thơi thơi quan sát trận chiến.
Trong ánh mắt của hắn lộ ra một sự ngưỡng mộ và kính ngưỡng.
“Lão Lục à, bây giờ ngay cả mấy đồ đệ của ngươi cũng đã tài giỏi như vậy, e là tu vi của ngươi càng mạnh vô biên luôn nhỉ?
Chỉ là ngươi đã mạnh như vậy rồi, còn có thể phái đệ tử đến bảo vệ Thiên Ma Tông, cuối cùng ta cũng không nhìn lầm ngươi.”
Ở trong thế giới cá lớn nuốt cá bé này, đạo đức không còn quan trọng như vậy nữa.
Bây giờ Lục Tiêu Nhiên đã là một cường giả siêu cấp rồi, hắn hoàn toàn có thể chọn không tới cứu Thiên Ma Tông.
Dù cho Lý Đạo Nhiên biết, Phương Ngạo Thiên có thể là đến vì Lục Tiêu Nhiên.
Hắn cũng có thể đợi sau này mới giết Phương Ngạo Thiên, vì Thiên Ma Tông báo thù.
Nhưng Lục Tiêu Nhiên vẫn chủ động phái đồ đệ đến đây, điều này chứng tỏ trong lòng Lục Tiêu Nhiên vẫn còn có những người bạn cũ Thiên Ma Tông này.
Lúc này, trận chiến trên bầu trời càng ngày càng kịch liệt.
Phương Ngạo Thiên rống lên một tiếng, dùng toàn lực đánh văng ba người Vân Ly Ca.
“Cút ngay cho ta! Cho rằng Phương Ngạo Thiên ta ăn chay thật à?”
Nghe thấy giọng nói này, sắc mặt mọi người Thiên Ma Tông ở dưới lặp tức thay đổi.
“Phương Ngạo Thiên! Trời ạ! Không ngờ người tấn công Thiên Ma Tông chúng ta lại là Phương Ngạo Thiên? Thiên Ma Tông chúng ta không thù không oán với hắn, tại sao hắn lại tấn công chúng ta?”
“Phương Ngạo Thiên là ai?”
Có trưởng lão hỏi với vẻ mặt không hiểu.
Lúc này ở bên cạnh Hoàng Ngưu trưởng lão là một vị phu nhân vạm vỡ cau mày, sắc mặt nghiêm túc nói:
“Tên Phương Ngạo Thiên này vốn là nhi tử của tù trưởng đời trước của bộ lạc Cổ Viên, bởi vì lúc sinh ra cơ thể yếu ớt nên bị vứt bỏ. Nhưng mà sau này không biết hắn quật khởi từ nơi nào, trở về giành lấy vị trí tù trưởng của bộ lạc Cổ Viên, trở thành tù trưởng mới của bộ lạc Cổ Viên. Trước khi ta gả đến, tu vi của hắn dường như đã đạt tới Kham Ly cảnh! Bây giờ nhìn khí thế mạnh mẽ của hắn, ngay cả trưởng lão có tu vi Linh cảnh cũng phải lạnh run, sợ rằng hắn đã đột phá Vương cảnh.”
“Cái gì?”
Mọi người của Thiên Ma Tông nhất thời trợn mắt há mồm.
Phương Ngạo Thiên lại là một người mạnh như vậy sao?
Chuyện này cũng thật bất khả tư nghị mà?
Không có ai nghi ngờ lời nàng nói, bởi vì trước đây nàng là trưởng lão của Hợp Hoan Tông, bộ môn tình báo của Hợp Hoan Tông là hàng đầu trong cả Đại Chu.
“Tông chủ, giờ sợ là Thiên Ma Tông chúng ta gặp phải phiền phức lớn rồi. Phương Ngạo Thiên mạnh như vậy, ai có thể đánh lại?”
“Đúng vậy, tông chủ, bây giờ chúng ta nên làm sao đây?”
Tông chủ Thiên Ma hít sâu một hơi, sắc mặt trầm trọng nói:
“E rằng, đã đến lúc chấp hành lời lão tổ nói rồi. Truyền mệnh lệnh của ta, mọi người chạy đi từ sau núi, đến khi bọn họ đánh xong hãy quay về!”
Thân thể mọi người chấn động, lại nhớ đến đêm đó, Thần uy của lão tổ quét ngang bát hoang!
Nếu như là lời của lão tổ, vậy nhất định không sai!