Thân thể run rẩy, giờ khắc này, Phương Ngạo Thiên cảm thấy sợ hãi đến cực điểm với Lục Tiêu Nhiên chưa từng gặp mặt đó.
Cái tên đó đến cả người chết cũng có thể làm cho sống lại, hắn rốt cuộc là có bao nhiêu thủ đoạn?
Sau khi tinh thần bị đả kích đến cực hạn, Phương Ngạo Thiên đã quên mất chính mình.
Giết chết Phương Thiên Nguyên, nhất định phải giết chết Phương Thiên Nguyên!
Còn có Vân Ly Ca và Cơ Vô Hà, từ đó đả kích khí vận của Lục Tiêu Nhiên.
Chỉ có như vậy, mới có thể phối hợp với Lý Lưu Thủy và Nạp Lan Hồng Ngọc, triệt để giết chết Lục Tiêu Nhiên.
Có thể nói, Lục Tiêu Nhiên và Phương Ngạo Thiên chưa từng gặp nhau lần nào, nhưng lại trở thành ác mộng lớn nhất kiếp này đời này của Phương Ngạo Thiên!
Giết --!
Sát ý nổi lên, Phương Ngạo Thiên tức giận gầm lên một tiếng, tất cả các binh khí nháy mắt hóa thành từng luồng ánh sáng màu vàng chói mắt, tàn nhẫn oanh tạc trên ảo ảnh hình người khổng lồ màu vàng của Phương Thiên Nguyên giống như đạn pháo.
Bùm bùm bùm…
Tiếng nổ mạnh liên tiếp, năng lượng phát nổ mạnh mẽ khiến cho thiên địa cũng phải run lên vì nó, cho dù là đám người Thiên Ma Tông đã chạy ra ngoài trăm dặm cũng bị dọa sợ khi nghe được tiếng nổ này.
“Thật đáng sợ, đây chính là sức chiến đấu của Phương Ngạo Thiên sao?”
“Đây hoàn toàn không cùng đẳng cấp với chúng ta mà, chỉ sợ dù là lão tổ của Thiên Ma Tông chúng ta cũng chưa chắc là đối thủ của hắn!”
Hoàng trưởng lão không nhịn được cảm khái nói:
“Chả trách hắn dám quyết liệt với Đại Chu, có sức mạnh to lớn như vậy, đừng nói là hắn, cho dù là ta thì cũng muốn tự lập môn hộ nữa!”
Tông chủ im lặng một hồi mới mở miệng nói:
“Hoàng Ngưu trưởng lão, đợi những cường giả này rời đi rồi, ta muốn đàm luận với ngươi một phen.”
Sắc mặt của Hoàng trưởng lão nhất thời trắng bệch.
“Đừng… đừng mà tông chủ, ta chỉ là nói chơi thôi.”
Đáng tiếc Trần tông chủ đã không thèm để ý đến hắn.
Điều này làm Hoàng Ngưu trưởng lão nhất thời khóc không ra nước mắt, duy chỉ có kiều thê Đại Tráng bên cạnh vỗ nhẹ lưng hắn, an ủi hắn phần nào.
“Phu quân không khóc, tông chủ là nam ngươi cũng là nam, cùng lắm là đánh ngươi một trận thôi.”
Trên bầu trời của Thiên Ma Tông nổ tung càng ngày càng kịch liệt, ảo ảnh người khổng lồ màu vàng có chút không chịu đựng được, bắt đầu chậm rãi rơi xuống, run rẩy không thôi.
“Tiểu sư đệ chớ hoảng!”
Vân Ly Ca và Cơ Vô Hà lập tức xông lên, đồng thời vận chuyển linh khí trong cơ thể, điên cuồng vận chuyển sang cho Phương Thiên Nguyên để duy trì Phương Thiên Nguyên thi triển Bất Diệt Kim Thân.
Đồng thời, Vân Ly Ca cũng thi triển Thanh Đế Trường Sinh Quyết, không ngừng trị thương cho Phương Thiên Nguyên, để chữa trị cho lục phủ ngũ tạng bị chấn thương do phải nhận sự oanh tạc.
Ở trên trời cao, mắt thấy binh khí của mình đều sắp nổ hết rồi mà Phương Thiên Nguyên vẫn còn cắn chặt răng chống đỡ, khóe miệng đã chảy ra máu tươi nhưng người khổng lồ màu vàng vẫn chưa tan biến, trong đôi mắt màu đỏ tươi của Phương Ngạo Thiên đã gần như mất lý trí.
“Cho ngươi cản này! Ta cho ngươi cản! Để xem ngươi có thể cản được không!”
Vừa nói, hắn vừa lấy ra một Đế binh từ trong cổ điện Thanh Đồng, hét lên một tiếng, trực tiếp kích nổ Đế binh, đánh về phía Phương Thiên Nguyên.
Lúc này hắn đã không muốn bảo tồn Đế binh nữa, chỉ cần có thể giết chết Phương Thiên Nguyên, hắn có thể trả bất cứ giá nào!
Toàn bộ thiên địa đều vì vụ nổ này mà không ngừng thay đổi màu sắc, lúc sáng lúc tối, kết giới không gian cũng có hơi không quá ổn định, bắt đầu sinh ra một ít vặn vẹo và loạn lưu.
Khi thanh Thánh binh cuối cùng phát nổ thì Bất Diệt Kim Thân của Phương Thiên Nguyên cuối cùng cũng bị nổ ra một cái lỗ hổng lớn.
“Được!”
Đáy mắt Phương Ngạo Thiên lướt qua một tia đắc ý, trong lòng khống chế Đế binh nổ tung trong lỗ hổng lớn đó.
Bùm --!
Lại là một tiếng nổ vang trời, sóng xung kích trực tiếp khiến cả không gian bắt đầu vặn vẹo.
Vào thời khắc này Phương Ngạo Thiên nhìn thấy Bất Diệt Kim Thân cứng rắn không gì sánh nổi cuối cùng cũng bị lực không gian tàn nhẫn xé rách, thôn phệ ở trong không gian loạn lưu.
Phương Ngạo Thiên trên bầu trời bỗng nhiên hưng phấn ngửa mặt lên trời cười lớn.
“Ha ha ha… Lần này ta xem ngươi có sống nổi không? Huyết mạnh đỉnh cấp của bộ lạc Cổ Viên, cuối cùng cũng cần dựa vào ta để phát dương quang đại!”
Nhưng!
Sau khi hắn vừa nói ra câu này, không gian bên trái đột nhiên vặn vẹo, ngay sau đó một luồng khí lạnh như rồng nháy mắt xuyên thủng một cánh tay của hắn.
“A --!”
Phương Ngạo Thiên bị đánh bay ra ngoài, trên gương mặt hiện lên vẻ không thể tin được, nhìn chằm chằm vào Vân Ly Ca đánh bay hắn.
“Làm sao có thể? Rõ ràng là ta đã nổ chết Phương Thiên Nguyên, ngươi không thể không bị thương được!”
“Ngươi chỉ là làm nồ công pháp phòng ngự của ta, cùng với một tầng áo giáp Đế binh mà thôi.”
Hắn vừa nói xong thì bên tai lại vang lên giọng nói quen thuộc của Phương Thiên Nguyên, cùng theo đó còn có một búa của Phương Thiên Nguyên.
Uỳnh --!
Phá Toái Hư Không chuỳ lại lần nữa đánh bay Phương Ngạo Thiên, lúc này đây, sau lưng hắn bị gãy chừng năm chiếc xương sườn.
“Phụt!”
Phun ra một ngụm máu tươi, Phương Ngạo Thiên lập tức quay đầu, cố sức nhìn Phương Thiên Nguyên chằm chằm, đồng tử co lại.
“Không thể nào! Chuyện này không thể nào!”
Trên người Phương Thiên Nguyên có một bộ áo giáp Đế binh đã bị Đế binh của hắn làm nổ ra một cái lỗ lớn, nhưng bên trong áo giáp Đế binh vẫn còn có một áo giáp Đế binh nữa!
Cộng thêm lúc trước Lý Lưu Thủy chém bạo một bộ áo giáp Đế binh của Phương Thiên Nguyên, rốt cuộc hắn có bao nhiêu cái áo giáp Đế binh?