Tên Lục Tiêu Nhiên đáng chết này, Đế binh của hắn thế mà còn nhiều hơn cả của mình!
Trong đầu đang hỗn loạn và đố kị thì phía sau Phương Ngạo Thiên xuất hiện một ánh kiếm.
Hắn một tay cầm kiếm vung tay nghênh đón.
“Chỉ là một cái Kham Ly cảnh nhị trọng, cút ngay cho ta!”
Nhát kiếm đó quét gãy ánh kiếm của Cơ Vô Hà không chút lưu tình, cũng tàn nhẫn đánh vỡ ảo ảnh phượng hoàng ở bên ngoài cơ thể nàng.
Thế tới của ánh kiếm không hề giảm, trực tiếp chém rách quần áo của Cơ Vô Hà, vốn nghĩ rằng một chiêu này ít nhất có thể khiến Cơ Vô Hà bị trọng thương, nhưng đáng tiếc là Cơ Vô Hà chỉ ho hai cái, nhưng không có dấu vết bị trọng thương nào.
Không đúng.
Phương Ngạo Thiên lập tức nhìn qua chỗ rách bên ngoài áo khoác, lúc hắn nhìn thấy một góc áo giáp Đế binh bị lộ ra, đầu hắn quả thực sắp nổ tung!
Lại là Đế binh!
Đã từng có lúc, hắn vì bản thân có được Thần điện Thanh Đồng, sở hữu mười mấy thanh Đế binh mà cảm thấy tự hào.
Trong thiên hạ này, ở cảnh giới thấp tuyệt đối không có bất cứ ai có thể so được với hắn.
Nhưng mà hôm nay, dưới một lần lại một lần đả kích của đồ đệ Lục Tiêu Nhiên, tinh thần của hắn đã sụp đổ đến điểm cùng cực, gần như sắp điên luôn rồi.
“Ta muốn giết sạch các ngươi.”
Phương Ngạo Thiên đã không màng tất cả, sự đố kỵ của hắn, sự chiếm hữu của hắn khiến hắn không quan tâm bản thân còn mấy cái Đế binh nữa.
Hắn nhất định phải giết chết đệ tử của Lục Tiêu Nhiên, rồi sau đó giết Lục Tiêu Nhiên.
Đáng tiếc là động tác của Cơ Vô Hà lúc nãy khiến hắn bị phân tâm, cho Vân Ly Ca và Phương Thiên nguyên có đủ thời gian, hai người nhân cơ hội dồn phát lực. Hắn vừa lấy Đế binh ra, Vân Ly Ca đã đánh một thương vào thái dương hắn khiến hắn bị đánh đến hoa mắt hồn ngất.
Phương Thiên Nguyên thì nhân lúc này mà hung hăng đập vào đáy quần của hắn!
Sư phụ từng nói, sống đến cuối cùng mới là quan trọng nhất, bất cứ thủ đoạn hèn hạ nào cũng có thể nói thành chính nghĩa!
Bởi vì quyền phát biểu nằm trong tay người thắng.
Bộp!
Cơn đau do một đòn này mang tới xộc thẳng vào linh hồn của Phương Ngạo Thiên, khiến đầu hắn giống như ầm vang, tất cả ý thức đều lâm vào đình trệ, hoàn toàn không thể vận chuyển.
Mà nhân cơ hội này Vân Ly Ca tách áo giáp Đế binh của hắn ra, một thương xuyên thủng cổ hắn.
Ầm --!
Máu rơi như mưa.
Đầu của Phương Ngạo Thiên xoay tròn trong không trung.
Mất đi sự khống chế của đầu, cả cơ thể không còn cách nào để điều động linh khí, áo giáp Đế giai cũng không thể phát huy hiệu quả.
Ngay trước mặt Phương Ngạo Thiên, trường thương của Vân Ly Ca nhanh chóng đẩy áo giáp ra, Phương Thiên Nguyên bồi thêm một búa nữa.
Nhìn thấy cảnh tượng này Phương Ngạo Thiên hoàn toàn sụp đổ.
Không được, ta… ta không thể chết được, ta chết rồi… bá nghiệp vương quyền của ta phải làm sao đây?
Từng đấy nữ nhân của ta phải làm sao đây?
Trong lúc sống còn, Phương Ngạo Thiên lập tức triệu hồi cổ điện Thanh Đồng.
Hắn muốn trốn vào trong cổ điện Thanh Đồng, sau đó dùng cổ điện Thanh Đồng trốn vào hư không, lại nhờ đan dược bên trong cổ điện Thanh Đồng chữa trị thân thể của mình.
Đến lúc đó hắn còn có cơ hội lại sống tiếp.
Hơn nữa hắn rất thông minh, triệu hồi cổ điện Thanh Đồng ra trước mặt mình, lúc này công kích của Vân Ly Ca bọn họ đều sẽ bị cổ điện Thanh Đồng chắn lại, căn bản không làm hắn bị thương được.
Nhưng mà đáng tiếc là Vân Ly Ca đã sớm đề phòng ý nghĩ này của hắn.
Sư phụ đã từng nói qua nhiều lần, khí vận chi tử trước khi chết sẽ có cơ hội tránh được cái chết.
Hoặc là được cao nhân giải cứu, hoặc là dùng bí pháp trốn thoát.
Vì vậy khi Phương Ngạo Thiên chỉ còn một cái đầu, Vân Ly Ca lập tức ra tay, rút một thanh Đế binh khác của mình, nhanh như chớp ném ra.
Trải qua trận đấu lúc nãy, Chiến Thần Quyết không ngừng vận chuyển, lúc này sức chiến đấu thực tế của Vân Ly Ca đã có thể so với Vương cảnh nhất trọng.
Vậy nên Đế binh được ném ra, lực mạnh vô cùng.
Rầm!
Đế binh xuất kích, mạnh mẽ phá tan cổ điện Thanh Đồng.
“Không --!”
Hai mắt của Phương Ngạo Thiên trừng to, hoảng sợ đến cùng cực.
Hắn làm sao cũng không thể ngờ được là Vân Ly Ca lại có thanh Đế binh thứ hai.
Mà sự sai lầm này đã hoàn toàn chôn vùi tính mạng của hắn.
Cơ Vô Hà từ phía dưới bay lên, chém ra một kiếm.
“Nếm thử xem một kiếm của Kham Ly cảnh nhị trọng có thể giết được ngươi không?”
Một kiếm chém ra, ánh sáng lạnh buốt lan ra nghìn mét, uy lực cường đại của ánh kiếm trực tiếp tiêu diệt đầu của Phương Ngạo Thiên.
Sau khi mất đi cơ thể nơi linh hồn trú ngụ, linh hồn của Phương Ngạo Thiên cũng không cách nào chống cự được.
Không đợi hắn rời khỏi, Phá Toái Hư Không chùy của Phương Thiên Nguyên đã đập xuống đầu hắn.
Ầm --!
Một tiếng thật vang, hư không sụp đổ, linh hồn của Phương Ngạo Thiên bị đánh tan nát.
Đến đây, Phương Ngạo Thiên hoàn toàn chết đi.
Sư huynh muội ba người nhìn nhau, nhất thời bật cười hiểu ý.
Tuy rằng áo choàng, mặt nạ và áo khoác đều bị nổ tung thành từng mảnh, thoạt nhìn thì lại trông giống như ba người ăn xin, nhưng trong lòng cả ba vô cùng thoải mái.
Không dễ dàng, bọn họ cuối cùng cũng giết được một khí vận chi tử.
Giờ khắc này ba người cảm giác được cơ thể mình đều bị một sức mạnh ấm áp bao bọc, vô cùng dễ chịu.
“Loại cảm giác này, lẽ nào chính là sức mạnh của khí vận sao?”
Ba người đều nhắm mắt lại, cảm nhận lợi ích khí vận mang đến.