Thời gian quay về hai phút trước, Lục Tiêu Nhiên đang đợi Nạp Lan Hồng Ngọc, đợi hơi lâu nên khá nhàm chán, trong lúc rảnh rỗi, vừa lúc lúc trước có nhận được gói quà tăng cấp của Vân Ly Ca, mở ra để giết thời gian xem.
Thần Đạo linh thạch X1000.
Thần giai trung phẩm Linh Lung Tháp X1.
Thần giai thượng phẩm trứng thần thú X1.
Thần giai hạ phẩm Thái Ất Điện chuỳ X1.
…
Sau khi liên tục mở ra mười mấy gói quà, trên bầu trời đột nhiên truyền đến một khí tức xa lạ mà cường hãn.
Điều này khiến hai mắt của Lục Tiêu Nhiên nhất thời sáng lên.
“Đến.”
Không quá do dự, điều đầu tiên hắn làm là mở toàn bộ trận pháp của Hoàng đô Đại Chu.
Trận pháp này có thể ngăn cản sóng xung kích được sinh ra khi chiến đấu, dùng để phòng cho Hoàng đô Đai Chu bị sóng xung kích chiến đấu phá hư.
Sau đó Lục Tiêu Nhiên lại mở ra một vòng trận pháp bố trí ở bên ngoài Hoàng đô, dùng để ngăn cản những người này chạy trốn.
Sau khi làm xong hai chuyện này, Lục Tiêu Nhiên phun ra một ngụm trọc khí, một trái một phải lấy ra hai thanh Đế binh cực phẩm, một đao một kiếm.
Không còn cách nào, thực lực bây giờ của hắn đã rất mạnh rồi, đạt đến cảnh giới Võ Tôn thất trọng, thủ đoạn trên người cũng nhiều, một khi thi triển ra chiến đấu vượt cấp hoàn toàn không phải là vấn đề.
Lấy thêm Thần binh, hắn thật sự sợ ông trời sẽ thả Thần lôi xuống bổ hắn.
Vào khoảnh khắc Đế binh vừa lấy ra thì mấy luồng khí tức của đối phương cũng phát hiện hắn, không có phí lời cũng không hề dây dưa, một người trong đó lập tức đè đầu hắn.
“Ngươi chính là Lục Tiêu Nhiên? Tuổi còn trẻ mà đã bước vào cảnh giới Võ Tôn. Thiên tư quả thực là yêu nghiệt, nếu như cho người một khoảng thời gian nữa, tương lai rất có khả năng ngươi có thể tiến vào Thánh cảnh.
Chẳng qua… đáng tiếc là ngươi quá ngạo mạn, không biết thu liễm mũi nhọn, giết mất người không nên...”
Chữ “giết” đó còn chưa nói ra, một ánh sáng rét buốt khiến người khác phát run đột nhiên lao tới.
Đó là Lục Tiêu Nhiên ra tay.
Hắn ném ra trường kiếm Đế binh trong tay.
Ầm --!
Ánh sáng tàn nhẫn xuyên qua vai của hắn, tạo thành một lỗ hổng máu chảy đầm đìa trên vai của hắn.
“Thằng nhãi càn rỡ.”
Sắc mặt của người mở miệng lúc nãy lạnh băng và khó coi vô cùng, rống lên một tiếng, đang định xuống chém giết Lục Tiêu Nhiên thì Lục Tiêu Nhiên đã đến trước mặt hắn.
Tốc độ làm người khác kinh sợ khiến cho tâm trạng giận dữ của hắn phút chốc đè xuống, thay vào đó là một sự sợ hãi nồng đậm.
Lục Tiêu Nhiên làm sao để qua đây?
Tốc độ của hắn sao lại nhanh như vậy?
Rốt cuộc hắn làm thế nào?
Cảm nhận được sát ý của Lục Tiêu Nhiên đập vào mặt, hắn không dám quá khinh suất, lập tức rút binh khí của mình ra, một thanh Chuẩn Đế binh, trường kiếm trên Thánh giai cực phẩm, định đối kháng với Lục Tiêu Nhiên.
Nhưng mà hắn vừa rút ra thì Lục Tiêu Nhiên đã vung tay chém một nhát.
Võ Tôn đó đến cả cơ hội phản ứng còn không có, Chuẩn Đế binh còn đang cầm trong tay thì đã bị một đao của Lục Tiêu Nhiên chém đứt.
Phụt.
Máu tươi phun ra, đối phương không kịp thay đổi sắc mặt, đang chuẩn bị cấp tốc lùi về sau, nhát đao thứ hai của Lục Tiêu Nhiên đã chém ra.
Cùng với nhát đao thứ ba, nhát đao thứ tư, nhát đao thứ năm, nhát đao thứ sáu…
Gần như là trong chớp mắt hắn đã chém ra được tám nghìn bốn trăm nhát đao!
Đao đao chí mạng, trực tiếp cắt cơ thể của đối phương thành một đống thịt vụn.
Lúc này, trường kiếm Đế binh hạ xuống, Lục Tiêu Nhiên đón lấy trường kiếm, thuận thế ngưng lực lôi đình đánh cho đối phương thành tro bụi, tiếp đó linh hồn cũng bị nổ nát, hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này.
Sau khi nhẹ nhàng mà nhanh chóng đánh liên tiếp chiêu này, Lục Tiêu Nhiên mới dừng động tác lại, phun ra một ngụm trọc khí.
“Phù ~! Ngay cả Đế binh còn không có mà cũng bày đặt qua đây đánh nhau? Mất mặt!”
Võ Tôn không có Đế binh thật ra cũng không có gì đáng trách.
Bởi vì không phải tất cả mọi người đều biến thái giống như Lục Tiêu Nhiên.
Cũng không phải tất cả mọi người có vận khí tốt giống như Phương Ngạo Thiên, thậm chí là kiểu khí vận chi tử bình thường, tùy tiện ở trên sạp hàng nào đó nhặt được một thanh Đế binh.
Hoàng thất Đại chu, tổng cộng năm thanh Đế binh, toàn bộ đều do Hoàng đế khai quốc tổ tiên Đại Chu để lại.
Mà vị Hoàng đế đó chính là một cường giả Đế cảnh!
Lăng Tâm Nguyệt của Ma Môn Thánh Tông chỉ có một thanh Đế binh, cũng là do Ma tôn của chục nghìn năm trước lưu truyền xuống.
Trong toàn bộ thiên địa, Đế binh là sự tồn tại vô cùng hiếm có.
Chỉ có sự tồn tại đặc biệt như Lục Tiêu Nhiên mới có số lượng Đế binh lấy mãi không cạn, dùng mãi không hết.
Mà sau khi thấy Lục Tiêu Nhiên nháy mắt giết một vị Võ Tôn, sắc mặt của những người còn lại không nhịn được khẽ đổi.
Bởi vì bọn họ hoàn toàn không ngờ được tốc độ của Lục Tiêu Nhiên lại nhanh như vậy, thủ đoạn lại cao cường như thế.
Có thể trong khoảng thời gian ngắn mà tiêu diệt được một cường giả Võ Tôn.
Chỉ là bọn họ cũng không vì vậy mà sợ hãi.
Bởi vì vị Võ Tôn đó có thực lực yếu nhất trong đám bọn họ, chỉ có tu vi Võ Tôn nhất trọng, cũng chính là người vừa bước vào cảnh giới Võ Tôn chưa được bao lâu.
Hắn thậm chí đến một thanh Đế binh cũng không có!
Trừ cái đó ra, Lục Tiêu Nhiên có Đế binh, lực chiến đấu được gia tăng, trong tình huống đối phương sơ suất, nháy mắt giết được hắn cũng không được xem là chuyện gì quá kinh ngạc.
Đương nhiên, bọn họ sẽ không vì vậy mà coi thường Lục Tiêu Nhiên.
Nhưng mà bọn họ sẽ lựa chọn liên thủ xuất chiêu, vây công Lục Tiêu Nhiên nhờ đó mà gia tăng khả năng giành thắng lợi.
“Tu vi người này mạnh, mọi người đừng có đơn độc đả đấu với hắn, cùng nhau ra tay giết chết hắn, chia cắt Đế binh của hắn!”
”Cùng nhau lên.”
Nạp Lan Hồng Ngọc hét lên một tiếng, vào khoảnh khắc này tất cả Võ Tôn đều đồng loạt tấn công Lục Tiêu Nhiên.