favicon-ttlTàng Thư Lâu
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Thể loại
  • Mới cập nhật
favicon-ttlTàng Thư Lâu

Nền tảng số 1 dành cho những độc giả yêu thích thể loại truyện Nam Chủ

Điều hướng

Trang chủDanh sách truyệnTruyện mới cập nhậtThể loại truyện

Hỗ trợ

Chat với chúng tôiFAQ

Người dùng phải tuân thủ đầy đủ mọi quy định pháp luật và quy định quốc gia khi chia sẻ nội dung trên nền tảng. Bất kỳ bài viết, hình ảnh hay bình luận nào vi phạm thuần phong mỹ tục, chứa nội dung bạo lực hoặc không hợp pháp sẽ bị xóa bỏ ngay lập tức. Mọi quyền sở hữu trí tuệ đối với tiểu thuyết, bài bình luận, ảnh hoặc tư liệu khác trên trang này đều thuộc về tác giả gốc. Nền tảng chỉ đóng vai trò làm công cụ lưu trữ và hiển thị—mọi nội dung đều do người dùng tải lên. Trong trường hợp có đơn khiếu nại liên quan đến bất kỳ cá nhân hay tổ chức nào, chúng tôi sẽ phối hợp xác minh và gỡ bỏ nội dung vi phạm ngay khi nhận được yêu cầu.

© 2025 TangThuLau. All rights reserved.

Made with by Tàng Thư Lâu
  1. Trang chủ
  2. Ta Thiên Tài Như Vậy Vì Sao Còn Muốn Thu Đồ Đệ
  3. Chương 296: Đao và kiếm

Chương 296: Đao và kiếm

Tên này ngay cả kết giới không gian cũng có thế chém ra được một vết nứt hư không, cái này cũng quá đáng sợ đi.

Phải biết rằng chỉ có thực lực đạt đến cấp bậc Võ Thánh mới có cơ hội chém vào kết giới không gian, tạo ra được vết nứt không gian trong lúc tấn công.

Đương nhiên ngoại trừ điều này ra, nếu công kích mạnh mẽ khác nhau không ngừng nghỉ ngưng tụ lại tại một thời điểm thì cũng sẽ có cơ hội tạo ra vết nứt không gian.

Ví dụ như Phương Ngạo Thiên làm nổ vô số binh khí Đế binh trở xuống, liên tục không ngừng, hoặc có lẽ là trực tiếp làm nổ một thanh Đế binh thì đều có thể tạo ra tình huống này.

Nhưng vấn đề là, bây giờ Lục Tiêu Nhiên vẻn vẹn chỉ dùng có một chiêu thôi đó!

Một chiêu!

Chỉ có một chiêu như vậy, hắn trực tiếp chém rách kết giới không gian. Lực lượng ẩn chứa trong đó rốt cuộc to lớn đến nhường nào?

Tất cả mọi người bọn họ cũng không có áo giáp phòng ngự Đế giai như Lục Tiêu Nhiên, áo giáp tốt nhất mà bọn họ mặc trên người cũng chỉ là một áo giáp Thánh binh nho nhỏ mà thôi, loại áo giáp cấp bậc này làm sao có thể ngăn cản được đòn tấn công của Lục Tiêu Nhiên chứ?

Trừ khi là dùng Đế binh trong tay bọn họ, nhưng còn đảm bảo là mỗi lần công kích của bọn họ có thể vừa lúc chống lại đao kiếm của Lục Tiêu Nhiên, bằng không chỉ cần lệch một chút xíu thôi thì bọn họ đều sẽ chết trong tay Lục Tiêu Nhiên.

Điều đáng sợ nhất là tên biến thái Lục Tiêu Nhiên này có tốc độ công kích còn nhanh hơn bọn họ không biết bao nhiêu lần.

Dưới sự gia tăng mạnh mẽ của tốc độ này, bọn họ căn bản không có cơ hội đánh bại Lục Tiêu Nhiên!

Xong rồi!

Lần này là hoàn toàn đụng phải mông của lão hổ rồi.

Cường giả Võ Tôn này đã cảm thấy hối hận rồi, bây giờ hắn rất muốn bỏ chạy.

Không chút do dự nào, ngay lúc suy nghĩ muốn chạy trốn xuất hiện, cơ thể hắn cũng lập tức làm ra phản ứng.

Cường giả Võ Tôn có độ phù hợp giữa cơ thể và linh hồn đã tương đối hoàn hảo rồi.

Ngay lúc linh hồn vừa nảy sinh suy nghĩ này thì cơ thể cũng đã làm ra phản ứng.

Bỗng chốc, hắn hóa thành một luồng điện quang rời đi.

Nạp Lan Hồng Ngọc không nhịn được giận dữ quát lên:

“Liệt Địa Võ Tôn, ngươi chạy đi đâu?”

Đáng tiếc Liệt Địa Võ Tôn thậm chí còn chẳng thèm quay đầu lại, nói một câu với nàng ta.

Hiển nhiên, hắn đã bị dọa sợ vỡ mật, căn bản không dám ở lại đây dù chỉ nửa phút.

Nhưng mà, càng đáng tiếc là, hắn vừa mới bay đi chưa được trăm dặm thì đã bị một năng lượng cực mạnh trực tiếp chặn lại.

Bịch --!

Hắn hoàn toàn không chú ý tới trận pháp, tông vào trận pháp và lập tức bị bật ngược lại.

“Không --!”

Hắn sợ hãi rống lên đầy thê lương, một giây sau, Lục Tiêu Nhiên lao tới, bổ xuống một đao.

Đối phương lấy Đế binh chống đỡ, trường kiếm vung ra, đao kiếm va chạm với nhau, chỗ giao nhau phát ra mấy tia điện màu tím, lóe lên trong không trung một cái rồi biến mất.

Chỉ với một đòn, trường đao của Lục Tiêu Nhiên đã khiến trường kiếm của đối phương xuất hiện một vết nứt.

Đây không chỉ bởi vì thứ Lục Tiêu Nhiên dùng là Đế giai cực phẩm, đồng thời cũng liên quan tới việc tu vi của Lục Tiêu Nhiên vượt xa đối phương.

Hơn nữa, lực đạo mạnh mẽ khiến khí huyết của đối phương quay cuồng, toàn thân run lên, trong đầu nháy mắt xuất hiện một khoảng trống rỗng.

Đối với quyết đấu đỉnh cấp giữa các cao thủ, bất kỳ một sai sót nhỏ nào cũng có thể tạo thành tai họa rất lớn khó có thể bù đắp.

“Đừng giết ta, đừng…”

Đối phương vừa hét lên, còn chưa dứt lời, Lục Tiêu Nhiên đã vung ra một kiếm, chặt đứt cánh tay đang cầm Đế binh của hắn, không đợi máu tươi bắn ra bốn phía, trường đao của Lục Tiêu Nhiên chém từ dưới lên trên, lập tức chém đứt người hắn ra làm hai.

“Không --!”

Đối phương lập tức vận công, thử khôi phục lại cơ thể.

Hiển nhiên, đối phương có một bộ công pháp trị thương giống như Thanh Đế Trường Sinh Quyết, chỉ là công pháp này không mạnh như Thanh Đế Trường Sinh Quyết thôi.

Nhưng dù có như vậy, Lục Tiêu Nhiên cũng sẽ không cho đối phương có bất kỳ cơ hội nào để phục hồi cơ thể.

Giết người thì phải nhanh.

Bất kỳ sự do dự nào cũng sẽ sinh ra những biến số không thể kiểm soát được.

Phát động Tam Nhất Chân Đồng trực tiếp thâm nhập vào tinh thần thức hải của đối phương, công kích tinh thần mạnh mẽ lập tức xé nát linh hồn của đối phương.

Ngay khi hai mắt đối phương đờ đẫn, Lục Tiêu Nhiên vận chuyển Hỗn Nguyên Đế Kinh, bám lên trên đao kiếm, đao kiếm đan xen chém ra, bộc lộ sức mạnh mang tính hủy diệt không gì sánh bằng, bóp méo không gian, chặt đứt mọi thứ, xé nát thân thể cấp Võ Tôn vô cùng mạnh mẽ của hắn một cách sạch sẽ, chẳng chừa lại một chút gì.

Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt của bốn vị Võ Tôn còn lại đều trở nên vô cùng khó coi.

Thậm chí, có một số người bắt đầu run sợ.

Chết tiệt, này là Võ Tôn kiểu quái gì thế?

Mọi người đều là Võ Tôn, sao cảm giác đứng trước mặt hắn lại giống như chuột gặp được mèo, bình thường mạnh mẽ lắm, lúc này thế mà lại hoàn toàn bị áp chế.

Bọn họ có một cảm giác khó mà nói rõ, một sự uy hiếp đến từ cái chết.

Từ sau khi trở thành Võ Tôn, hầu như bọn họ chưa từng có loại cảm giác này.

Sức mạnh của Võ Tôn, đủ để chống đỡ cả một triều đại.

Mà hôm nay, đối diện với Lục Tiêu Nhiên, bọn họ lại có được cảm giác đó.

Nỗi sợ hãi đang lan rộng, mọi người ào ào đều trút cơn giận hết lên người Nạp Lan Hồng Ngọc.

“Nạp Lan Hồng Ngọc, ả tiện nhân này, ngươi không phải đã nói với chúng ta, hắn chỉ là một Võ Tôn thôi sao?”

Nạp Lan Hồng Ngọc lạnh lùng nói:

“Ta lừa các ngươi khi nào? Lẽ nào hắn không có tu vi Võ Tôn sao?”

Chương trướcChương tiếp