“Ngươi thúi lắm! Khí thế của hắn là Võ Tôn, nhưng không có nghĩa hắn là Võ Tôn, tên này chắc chắn không chỉ có tu vi Võ Tôn. Nếu hắn là Võ Tôn thì lão phu chịu ăn shit!”
“Không sai! Nạp Lan Hồng Ngọc, tiện nhân ngươi có phải đang cố tình lừa bọn ta qua đây, để hắn giết bọn ta? Cướp lấy Đế binh của bọn ta?”
“Nạp Lan Hồng Ngọc, lão phu chỉ có một cây Đế binh thôi, nếu ngươi cả gan dám tính kế lấy Đế binh của lão phu, lão phu tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha cho ngươi! Cho dù lão phu bị hắn giết chết, trước khi bị giết, lão phu tuyệt đối sẽ đồng quy vu tận với ngươi.”
Nạp Lan Hồng Ngọc giả vờ tức giận nói:
“Ngu ngốc, nếu ta lừa các ngươi, tại sao vừa nãy ta còn cùng các ngươi đối phó hắn? Động cái óc bã đậu của các ngươi đi, tu vi hắn mạnh như thế, còn cần tới ta sao? Hắn hoàn toàn có thể đi tìm các ngươi, giết chết các ngươi!”
“Hừ! Có quỷ mới biết có phải ngươi đang thông đồng với hắn hay không?”
Nạp Lan Hồng Ngọc cười khẩy nói:
“Bớt ở đây nói nhảm với lão nương. Lúc vừa đến, các ngươi nghe thấy Đế binh là hai mắt đều sáng lên, sao, bây giờ đánh không lại rồi, thì quay sang đẩy lên người một nữ nhân như ta à? Tên nào tên nấy, vậy cũng xứng gọi là nam nhân sao?”
“Ngươi --!”
“Thôi, đừng cãi nhau ở đây nữa.”
Thời khắc quan trọng, một Võ Tôn tuổi tác đã cao nói với vẻ mặt nghiêm túc:
“Được rồi, đừng lắm lời ở đây nữa, bây giờ mọi người đều là như châu chấu trên cùng sợi dây, ai cũng trốn không thoát, tốt nhất là đồng tâm hiệp lực. Nếu không, sợ là hôm nay đừng ai mong ra ngoài, đều phải trở thành vong hồn dưới đao của tên tiểu tử đó.”
Câu nói này xem như đánh trúng trọng điểm rồi.
Cho dù bây giờ mọi người có khó chịu hay bất an thế nào đi chăng nữa thì khi đối diện với Lục Tiêu Nhiên cũng phải kiềm chế một chút.
Tên này, thật sự là biến thái quá mức.
Có một chút sơ suất, mấy người bọn họ đều phải để lại thân xác nơi này.
“Chỗ lão phu có một đại trận Đế giai, vừa lúc cần năm người có tu vi không khác nhau nhiều lắm, chỗ chúng ta vừa hay có đủ năm người, hơn nữa đều có tu vi Võ Tôn. Nếu sử dụng một chiêu này, nói không chừng có thể giết được tên đó cũng nên.”
“Giết!”
Mọi người nghe thấy câu này, bỗng chốc hai mắt đều sáng lên.
Mục đích bọn họ đến chỗ này là vì cái gì chứ?
Chính là để giết Lục Tiêu Nhiên!
Chỉ là bây giờ, tu vi mà Lục Tiêu Nhiên thể hiện ra quá mạnh, khiến bọn họ có chút chống đỡ không nổi.
Thế nhưng, điều này không có nghĩa là trong lòng bọn họ không muốn giết Lục Tiêu Nhiên!
Chỉ cần có cơ hội, bọn họ làm sao có thể bỏ qua cho Lục Tiêu Nhiên?
Nạp Lan Hồng Ngọc cũng chẳng để tâm.
Bản thân nàng cũng biết, đám người này dù có nhốn nháo cỡ nào thì cũng không thể thành công chém giết Lục Tiêu Nhiên.
Thứ nàng muốn chỉ là kéo dài thời gian mà thôi.
Đợi Phương Ngạo Thiên và Lý Lưu Thủy thành công giết chết đệ tử của Lục Tiêu Nhiên, sau khi qua đây tụ hợp, lại chém giết Lục Tiêu Nhiên thành công, vậy mới có tỉ lệ thành công lớn.
Cứ ổn định bọn họ trước rồi tính.
“Được rồi! Thác Bạt đại ca, đã có trận pháp Đế giai rồi, có thể giết Lục Tiêu Nhiên, thế bắt đầu từ bây giờ, bọn ta đều sẽ nghe theo mệnh lệnh của ngươi. Sau khi giết được Lục Tiêu Nhiên, Đế binh sẽ do Thác Bạt đại ca ngươi chọn trước.”
“Được! Đã vậy, lão phu không khách sáo nữa.”
Vừa dứt lời, Thác Bạt Võ Tôn truyền thụ đại trận Đế giai của mình cho mấy người họ.
Nói thật, vào lúc này, trên gương mặt của Thác Bạt Võ Tôn lại viết đầy không nỡ.
Đó chính là trận pháp Đế giai mà khó khăn lắm hắn mới có được, là do trước đây khi ở trong mộ cổ Đại Đế, hắn đã phí sức thiên tân vạn khổ mới rốt cuộc tìm được.
Vì trận pháp này, hắn đã hi sinh đồ nhi mà hắn thương yêu nhất.
Có thể nói, trận pháp này không chỉ quan trọng với hắn, mà còn chất chứa một kỷ niệm khó quên.
Sau khi hắn truyền lại trận pháp này cho mấy người kia, mọi người lập tức bắt đầu thi triển.
Bố trí trận pháp theo phương pháp trên trận pháp.
Cảnh tượng này đương nhiên bị Lục Tiêu Nhiên nhìn thấy, không hề khoa trương, Lục Tiêu Nhiên cảm thấy rất nực cười.
Trước mặt hắn làm gì không làm, lại đi bày trận pháp?
Còn không bằng năm người bọn họ trực tiếp cầm đao tự chặt đầu đi.
Lúc này, trận pháp của năm người đã hình thành.
Người đứng đầu, cũng chính là Thác Bạt Võ Tôn, ánh mắt hắn ta sâu thẳm, hai tay chắp sau lưng, vẻ mặt ngạo nghễ.
“Trận pháp này của lão phu có uy lực rất mạnh, có thể khiến tu vi của năm người chúng ta tập trung lại một điểm, từ đó đánh ra công kích vượt xa bất cứ người nào trong chúng ta. Mọi người theo trình tự của trận pháp mà rót linh khí của mình vào, bắt đầu tấn công.”
Một giây sau, trên người năm vị Võ Tôn bắt đầu phát ra một luồng ánh sáng màu vàng ánh kim, luồng sáng ngưng tụ tại một điểm, cuối cùng chớp tắt trong năm người họ, rồi dung nhập vào trong cơ thể của Thác Bạt Võ Tôn.
Bỗng chốc, khí thế của Thác Bát Võ Tôn đột nhiên tăng vọt, thậm chí đã sắp chạm mức cảnh giới Võ Tôn hậu kỳ.
Đì đùng...
Trên chín tầng trời là những tia Tử Tiêu Thần Lôi đang rít gào, như để cảnh cáo điều gì đó.
Tuy nhiên, Thác Bạt Võ Tôn lại chẳng hề bị ảnh hưởng dù chỉ một chút, ngược lại khóe miệng còn khẽ nhếch lên, siết chặt nắm đấm của mình.
Cảm nhận được lực lượng mênh mông mạnh mẽ đến nhường nào, trong mắt hắn ta hiện lên một tia phấn khích, ngạo nghễ và cuồng hoan.
“Lực lượng mạnh như thế, cho dù là hắn cũng phải sợ hãi vài phần nhỉ?”
Trong khi nói, ánh mắt của hắn nhìn về phía Lục Tiêu Nhiên.
“Thằng nhãi, ngươi, đã nghĩ xong di ngôn chưa?”
...