favicon-ttlTàng Thư Lâu
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Thể loại
  • Mới cập nhật
favicon-ttlTàng Thư Lâu

Nền tảng số 1 dành cho những độc giả yêu thích thể loại truyện Nam Chủ

Điều hướng

Trang chủDanh sách truyệnTruyện mới cập nhậtThể loại truyện

Hỗ trợ

Chat với chúng tôiFAQ

Người dùng phải tuân thủ đầy đủ mọi quy định pháp luật và quy định quốc gia khi chia sẻ nội dung trên nền tảng. Bất kỳ bài viết, hình ảnh hay bình luận nào vi phạm thuần phong mỹ tục, chứa nội dung bạo lực hoặc không hợp pháp sẽ bị xóa bỏ ngay lập tức. Mọi quyền sở hữu trí tuệ đối với tiểu thuyết, bài bình luận, ảnh hoặc tư liệu khác trên trang này đều thuộc về tác giả gốc. Nền tảng chỉ đóng vai trò làm công cụ lưu trữ và hiển thị—mọi nội dung đều do người dùng tải lên. Trong trường hợp có đơn khiếu nại liên quan đến bất kỳ cá nhân hay tổ chức nào, chúng tôi sẽ phối hợp xác minh và gỡ bỏ nội dung vi phạm ngay khi nhận được yêu cầu.

© 2025 TangThuLau. All rights reserved.

Made with by Tàng Thư Lâu
  1. Trang chủ
  2. Ta Thiên Tài Như Vậy Vì Sao Còn Muốn Thu Đồ Đệ
  3. Chương 298: Đao mạnh

Chương 298: Đao mạnh

Cùng lúc đó, ở góc đông nam của Đại Chu, hai bóng người đang nhanh chóng tiến về phía trước, sau khi bay qua rất nhiều đồi núi, cuối cùng cũng thành công bước vào địa bàn của Thanh Liên Kiếm Tông!

Thanh Liên Kiếm Tông là môn phái duy nhất vượt qua tuyến đầu của Đại Chu.

Thế lực của môn pháp này chỉ kém hơn Hoàng thất Đại Chu một chút chút.

Trong đó cũng có không ít cường giả Võ Hoàng, thậm chí, còn có một vị trưởng lão Hoàng cảnh trấn giữ.

Chỉ là, kể từ sau khi xảy ra sự việc lần đó, cả Thanh Liên Kiếm Tông đều tỏ ra khiêm tốn rất nhiều, dường như đang rất sợ hãi lại chọc giận một người không nên chọc.

“Lê sư huynh, chúng ta đã đến Thanh Liên Kiếm Tông rồi.”

Lê Trường Sinh gật đầu.

Hai người vừa đến đương nhiên là hắn và Gia Cát Tử Quỳnh.

Hai người đến đây theo mệnh lệnh của sư phụ, không dám có sơ suất, cuối cùng đã đến được Thanh Liên Kiếm Tông trong thời gian ngắn nhất.

Bước chân trên mảnh đất mà mình từng yêu thương, đôi mắt Lê Trường Sinh có chút ươn ướt.

Hắn chưa từng nghĩ rằng, cả đời này của mình lại còn có cơ hội được trở về nơi này.

Thế nhưng bây giờ không phải lúc để cảm động.

Hắn hít sâu một hơi, vẻ mặt nghiêm túc nói:

“Mười ngàn năm rồi, Lê Trường Sinh ta cuối cùng cũng trở về.”

Gia Cát Tử Quỳnh: “...”

Sau một lúc im lặng, nàng ta không kìm được đành mở lời:

“Sư huynh, lời này của ngươi... có hơi lố quá rồi không? Ngươi còn chưa tới hai mươi lăm tuổi. Ở đâu mà ra mười ngàn năm?”

Lê Trường Sinh lắc đầu.

“Ngươi không hiểu, đây là đang cướp đoạt khí vận, số từ càng lớn càng tốt.”

Gia Cát Tử Quỳnh khẽ nhíu mày.

Nói như thế cũng được sao?

Vậy lần sau...

Lúc này, trên đại điện Thanh Liên Kiếm Tông, tất cả trưởng lão và đệ tử, đều vây quanh trên quảng trường đại điện, đứng thành một vòng dày đặc.

Nhưng mà, không ai dám đặt chân lên quảng trường rộng lớn nhưng trống rỗng này.

Trên quảng trường, chỉ có một bóng người đang chắp tay sau lưng, hai mắt khép hờ, dường như đang tĩnh tâm dưỡng thần.

Tất cả đệ tử Thanh Liên Kiếm Tông đều nhìn chằm chằm vào hắn ta, hai mắt đỏ ngầu, ánh mắt chứa đầy sát khí, còn có một chút sợ hãi.

Một lúc sau, một bóng người bước ra từ trong đại điện, chân đạp trên không, vừa bước ra đã nhẹ nhàng đáp xuống quảng trường.

Đó là một lão giả râu tóc bạc trắng, mặc trường bào trắng xanh đan xen.

Hắn nhìn thanh niên tuấn tú trước mặt, trong mắt hiện lên vẻ phức tạp.

Có cả sự thưởng thức với người thanh niên đó, cũng có cả sự thù hận và cả một chút bất đắc dĩ.

Hắn hít một hơi thật sâu, làm tâm trạng của mình dần bình tĩnh lại, lạnh lùng nói:

“Lý Lưu Thủy, ngươi lại đến Thanh Liên Kiếm Tông của ta làm gì?”

Lý Lưu Thủy không mở mắt ra, chỉ thờ ơ phun ra hai chữ.

“Đợi người.”

“Đợi người?”

Tông chủ Kiếm Tông hơi nhíu mày, chợt lạnh lùng nói:

“Đợi người, hình như không nên đến chỗ bọn ta đợi chứ?”

Lý Lưu Thủy không có đáp lại, điều này khiến tông chủ Kiếm Tông cảm thấy không khỏi có chút bất đắc dĩ.

Tuy hắn là cao thủ cảnh giới Võ Tôn, Lý Lưu Thủy trước mắt cũng chỉ có tu vi Hoàng cảnh, nhưng nếu đánh thật, hắn thật sự không dám tin rằng mình có thể thắng.

Thời gian dần dần trôi qua, tông chủ Kiếm Tông đang định thương lượng thêm thì Lý Lưu Thủy đột nhiên mở mắt ra.

Ánh mắt như đao bén vung ra, khiến tông chủ Kiếm Tông nháy mắt biến sắc.

“Hắn đến rồi.”

Mọi người không khỏi nhìn ra bên ngoài, muốn xem thử, người tới rốt cuộc là ai?

Khi Lê Trường Sinh xuất hiện, vẻ mặt sững sờ khó hiểu trên gương mặt các đệ tử Kiếm Tông đều chuyển thành hưng phấn và kích động.

“Là Trường Sinh! Là Trường Sinh!”

“Trường Sinh đã về rồi!”

Cả người tông chủ Kiếm Tông run lên, hai mắt bỗng chốc mở to, khuôn mặt lộ vẻ khó tin.

Nhưng mà, sau khi hình dáng quen thuộc đó thật sự đi vào trong mắt hắn, mắt hắn lập tức hiện lên một màn sương nước mờ ảo.

Đó là đứa trẻ mà hắn đã nhìn nó lớn lên từng ngày.

Cũng giống như tôn tử ruột của mình.

Hắn từng là niềm kiêu hãnh của Thanh Liên Kiếm Tông, cũng là niềm kiêu hãnh của hắn.

Nếu không gặp Lý Lưu Thủy, cả đời này của hắn nhất định sẽ huy hoàng, đồng thời cũng sẽ giống như phụ thân hắn, trở thành tông chủ đời tiếp theo của Thanh Liên Kiếm Tông.

Và mình cũng vẫn có thể làm Thái thượng trưởng lão của mình như cũ.

Theo sau Lê Trường Sinh là Gia Cát Tử Quỳnh đang bước từng bước tới, ở phía sau nhìn thấy nhiều người vì sự xuất hiện của sư huynh mình mà kích động đến lệ nóng doanh tròng như thế, khiến nàng không khỏi chấn động.

Hóa ra, trước đây Tứ sư huynh cũng được nhiều người yêu mến như thế.

Thảo nào, hắn thà chết cũng muốn đến Thanh Liên Kiếm Tông.

Nơi đây, chính là cội nguồn của hắn.

Lê Trường Sinh từng bước từng bước đi tới, lướt ngang qua Lý Lưu Thủy, chẳng hề có bất kỳ phòng bị nào.

Hắn biết phẩm hạnh của Lý Lưu Thủy, cũng như Lý Lưu Thủy biết phẩm hạnh của hắn.

Hai người là kẻ thù sinh tử, đồng thời là bạn tri kỷ của nhau.

Lý Lưu Thủy cũng không ra tay chặn hắn, chỉ lẳng lặng chờ đợi ở một bên.

Lê Trường Sinh lướt qua Lý Lưu Thủy, khom người bái thật sâu với tông chủ Kiếm Tông.

“Lâm gia gia, đã lâu không gặp, Trường Sinh ở đây hành lễ với ngươi.”

“Được! Được! Đứa trẻ ngoan của ta, cuối cùng ngươi cũng về rồi.”

Tông chủ Kiếm Tông vội vàng bước tới nâng Lê Trường Sinh dậy, hắn có thể cảm nhận được tu vi của Lê Trường Sinh lúc này đã hồi phục lại, thậm chí, còn mạnh hơn trước đây không ít.

Không chỉ như thế, khí chất của hắn cũng rất khác biệt so với trước.

Chương trướcChương tiếp