Lê Trường Sinh trước kia kiêu ngạo phóng túng, mắt cao hơn đỉnh, không xem ai ra gì.
Nhưng bây giờ, hắn lại trở nên ôn hòa, lễ độ với mọi người.
Như thể chàng thiếu niên ngỗ ngược ngày nào đã trưởng thành trở thành một người đàn ông chín chắn và điềm đạm,
“Lâm gia gia, xin lỗi, lâu như vậy mới trở về. Hơn nữa vừa về lại mang phiền phức lớn như thế cho Thanh Liên Kiếm Tông.”
Tông chủ Kiếm Tông lắc đầu.
“Không cần xin lỗi, nơi này vốn là nhà của ngươi, ngươi muốn về khi nào thì về khi ấy.”
Lê Trường Sinh gật đầu, lập tức đáp lại:
“Lâm gia gia, có thể ta phải mượn chỗ này dùng một cái.”
Tông chủ Kiếm Tông nhìn Lý Lưu Thủy, sắc mặt nghiêm túc nói:
“Ngươi muốn tỷ thí với tiểu tử này sao? Ngươi yên tâm, sai lầm trước đây, ta chắc chắn sẽ không tái phạm nữa, có ta ở đây, hắn đừng hòng làm tổn thương một cọng lông của ngươi.”
Hắn đã từng luôn tự trách mình trong sự đau khổ của Lê Trường Sinh và cha mẹ hắn, nhưng bây giờ, hắn không muốn có bất cứ ân hận nào nữa.
Cho dù liều mạng, không cần danh tiếng của Thanh Liên Kiếm Tông, hắn cũng phải bảo vệ Lê Trường Sinh.
Nhưng Lê Trường Sinh lại lắc đầu.
“Lâm gia gia, đây là chuyện riêng của ta, xin ngươi hãy để bản thân ta tự giải quyết.”
“Không được, ta nhất định không thể để ngươi có chuyện, cha mẹ ngươi đều đã rời đi, nếu như ta lại không bảo vệ ngươi thật tốt, ngươi bảo ta sau này làm sao gặp mặt cha mẹ ngươi ở dưới cửu tuyền chứ?”
Lê Trường Sinh cười nhẹ một tiếng.
“Lâm gia gia đừng lo, ta đã không còn là ta của trước đây nữa. Ta càng hiểu rõ sự khủng bố của Lý Lưu Thủy hơn bất cứ ai ở đây. Nếu như, ta thật sự không đánh lại Lý Lưu Thủy, ta đảm bảo sẽ không liều chết với hắn đâu.”
Nghe những lời này, tông chủ Kiếm Tông hơi sững sờ, lại lần nữa chăm chú quan sát Lê Trường Sinh.
Sở dĩ hắn không muốn để Lê Trường Sinh ra tay, chính là vì sợ Lê Trường Sinh không có chừng mực, nếu đánh không lại Lý Lưu Thủy, lại sẽ ngã xuống trong tay Lý Lưu Thủy.
Thế nhưng, vào giờ khắc này, khi bắt gặp ánh mắt của Lê Trường Sinh, hắn không còn cố chấp nữa.
Bởi vì hắn nhìn thấy sự tự tin và chững chạc trong mắt Lê Trường Sinh.
Thiếu niên này, đã thật sự thay đổi rồi.
Mặc dù không biết là ai đã thay đổi Lê Trường Sinh, cũng không biết, tại sao Lê Trường Sinh lại có thể thay đổi, nhưng mà, lúc này hắn cảm nhận được Lê Trường Sinh đáng để hắn tin tưởng.
Hắn lại nhìn sang Lý Lưu Thủy ở cách đó không xa, hít một hơi thật sâu, nói:
“Được, đã như thế, ta để ngươi đánh với hắn một trận, nhưng mà, nếu ngươi có nguy hiểm gì, ta nhất định sẽ can thiệp vào.”
“Cảm ơn Lâm gia gia.”
Lê Trường Sinh chắp tay cảm tạ, nhưng tông chủ Kiếm Tông lại xua tay nói.
“Đứa trẻ ngốc này, cảm ơn gì chứ. Ta sẽ đuổi những người khác đi.”
Sau đó, hắn lập tức hạ lệnh cho tất cả mọi người ở đây lui ra hết, nhượng lại quảng trường của Thanh Liên Kiếm Tông cho Lê Trường Sinh và Lý Lưu Thủy quyết chiến.
Ngay sau đó, chỉ còn lại Lý Lưu Thủy, Lê Trường Sinh và Gia Cát Tử Quỳnh trên sân.
Lý Lưu Thủy liếc nhìn Gia Cát Tử Quỳnh một cái, thốt ra giọng điệu khinh thường:
“Sao? Bây giờ cũng bắt đầu tìm trợ thủ rồi sao?”
Lê Trường Sinh chẳng hề cảm thấy xấu hổ, vẫn cười nhạt, nói:
“Lý Lưu Thủy ngươi, Đao Hoàng một đời, sức mạnh cũng đâu phải vừa, ta không tìm người giúp, làm sao dám giao thủ với ngươi?”
Lý Lưu Thủy hơi nhướng mày.
Hắn có thể cảm nhận được, lúc này Lê Trường Sinh đã có sự thay đổi rất lớn.
Nếu là trước đây, Lê Trường Sinh ngông cuồng tự đại, căn bản sẽ không để cho những chuyện như thế này xảy ra, mình chỉ cần nói hai câu thì hắn đã tức tới mức tự lao tới một chọi một với mình.
Mà bây giờ, mặc dù mình mở miệng sỉ nhục hắn, Lê Trường Sinh thế mà cũng chỉ mỉm cười cho qua.
Tiểu tử này, bây giờ đã có chút bản lĩnh rồi.
Nhưng mà, tiểu tử này cũng coi như có chút đạo nghĩa, biết người của Thanh Liên Kiếm Tông mà ở đây thì sẽ tử thương rất nhiều, cho nên mới bảo người của Thanh Liên Kiếm Tông rời khỏi, cũng là một cách hay.
Nếu hắn thực sự quá mức không biết xấu hổ, bất chấp tính mạng của những người ở Thanh Liên Kiếm Tông, muốn toàn bộ Thanh Liên Kiếm Tông cùng ra tay với hắn, bao vây tấn công mình, ngược lại mình càng muốn coi thường hắn hơn.
Trên thực tế, trong lòng Lê Trường Sinh cũng biết rõ, khí vận chi tử vốn không phải là người bình thường, gặp phải khí vận chi tử, đối địch với bọn họ, cơ bản đều sẽ không có kết cục tốt đẹp.
Đây mới chính là lý do tại sao Lê Trường Sinh không cho Thanh Liên Kiếm Tông nhúng tay vào.
Hắn đã từng nợ Thanh Liên Kiếm Tông rất nhiều, đương nhiên cũng không thể khiến Thanh Liên Kiếm Tông có bất cứ tổn thất nào nữa.
Với lại, đối phó với Lý Lưu Thủy là nhiệm vụ mà sư tôn giao cho mình, sao có thể kéo người khác xuống nước được chứ?
Đợi mọi người rút hết, Lê Trường Sinh mới chuyển mắt sang nhìn Lý Lưu Thủy, chợt hít sâu một hơi, vẻ mặt nghiêm túc nói:
“Bắt đầu đi.”
“Ờ.”
Lý Lưu Thủy ừ nhẹ một tiếng, nói nhiều hơn một chữ cũng cảm thấy mệt mỏi.
Hai người làm kẻ thù của nhau nhiều năm như vậy, sớm đã hiểu rõ đối phương, chẳng cần phải giở thủ đoạn gì cả.
Sau hai câu xã giao đơn giản, trực tiếp lấy Đế binh của mình ra.
Chẳng cần thăm dò đối phương, cũng chẳng cần phí lời, hai người lập tức đẩy trận quyết đấu của mình lên cao trào.
Thân hình của hai người lập tức biến mất trên không trung, ngược lại chỉ có thể nhìn thấy hai luồng điện quang xoẹt qua rất nhanh trên quảng trường, sau đó không ngừng va vào nhau.
Sau một giây….
Bùm --!
Đột nhiên, từ dưới đất vang lên một tiếng nổ rất lớn, toàn bộ quảng trường Thanh Liên Kiếm Tông bị phá hủy hoàn toàn. Lớp đá sâu hai mét bên dưới cũng bị xé nát, ngay cả đại trận phòng ngự Thánh giai bên trong cũng không thể chống đỡ được, bị xé nát thành mảnh vụn.
“Mạnh thật!”