favicon-ttlTàng Thư Lâu
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Thể loại
  • Mới cập nhật
favicon-ttlTàng Thư Lâu

Nền tảng số 1 dành cho những độc giả yêu thích thể loại truyện Nam Chủ

Điều hướng

Trang chủDanh sách truyệnTruyện mới cập nhậtThể loại truyện

Hỗ trợ

Chat với chúng tôiFAQ

Người dùng phải tuân thủ đầy đủ mọi quy định pháp luật và quy định quốc gia khi chia sẻ nội dung trên nền tảng. Bất kỳ bài viết, hình ảnh hay bình luận nào vi phạm thuần phong mỹ tục, chứa nội dung bạo lực hoặc không hợp pháp sẽ bị xóa bỏ ngay lập tức. Mọi quyền sở hữu trí tuệ đối với tiểu thuyết, bài bình luận, ảnh hoặc tư liệu khác trên trang này đều thuộc về tác giả gốc. Nền tảng chỉ đóng vai trò làm công cụ lưu trữ và hiển thị—mọi nội dung đều do người dùng tải lên. Trong trường hợp có đơn khiếu nại liên quan đến bất kỳ cá nhân hay tổ chức nào, chúng tôi sẽ phối hợp xác minh và gỡ bỏ nội dung vi phạm ngay khi nhận được yêu cầu.

© 2025 TangThuLau. All rights reserved.

Made with by Tàng Thư Lâu
  1. Trang chủ
  2. Ta Thiên Tài Như Vậy Vì Sao Còn Muốn Thu Đồ Đệ
  3. Chương 302: Hòa bình! Thế giới hòa bình!

Chương 302: Hòa bình! Thế giới hòa bình!

Hoàng đô.

Năm vị Võ Tôn mượn uy lực của đại trận Đế giai, năm người một thể, khiến công kích của mỗi người đều đạt đến cảnh giới Võ Tôn hậu kỳ, gần đạt đến lực công kích thập trọng đỉnh phong.

Lực công kích này đã vượt quá lực công kích của tu vi cơ sở của Lục Tiêu Nhiên.

Trong tình huống đều có Đế binh, đối phương cũng có thể chiến đấu vượt cấp, cho nên, so với Lục Tiêu Nhiên, uy lực cũng không thấp.

Vị Võ Tôn đứng đầu khẽ quát một tiếng, trong tay ngưng tụ ra một quả cầu năng lượng, nhanh chóng phình to, nháy mắt là có thể so với mặt trời, thẳng về phía đỉnh đầu Lục Tiêu Nhiên mà áp xuống.

Răng rắc răng rắc...

Theo quả cầu năng lượng không ngừng đè xuống, kết giới không gian cũng bị nghiền nát.

Đòn tấn công do Vũ Tôn thập trọng mượn Đế binh đánh ra, không phải kết giới không gian có thể đơn giản chống đỡ.

Nhưng đáng sợ hơn là, sau một kích này thì còn có đòn thứ hai, thứ ba…

Mỗi Võ Tôn đều lần lượt phóng ra từ trong trận pháp.

Một chiêu lại một chiêu, trong nháy mắt đã nuốt chửng lấy cơ thể của Lục Tiêu Nhiên, ngay cả một không gian nhỏ để trốn thoát cũng không chừa lại cho hắn.

Ầm ầm ầm…

Từng tiếng nổ vang lên, bao trùm lấy Lục Tiêu Nhiên.

Không gian liên tục bị bóp méo và nổ tung, lỗ đen trong hư vô cắn nuốt lấy nhau, thậm chí cả sóng xung kích của vụ nổ vừa rồi cũng đều bị nuốt hết.

Loại khí tức hủy thiên diệt địa này tuy không khuếch tán ra càng nhiều dư ba, nhưng ngược lại càng khiến người ta sợ hãi.

Bên trong Hoàng thành, tiếng báo động vang lên, toàn bộ tu sĩ đều điên cuồng rời khỏi Hoàng đô theo một hướng khác, rất sợ đại trận phòng ngự của Hoàng đô bị phá vỡ, sóng xung kích sẽ nuốt chửng bọn họ.

Còn những cường giả Hoàng tộc trong HHoàng đô thì theo dõi trận chiến này với vẻ mặt sợ hãi.

“Đây chính là trận chiến của cường giả mấy Võ Tôn sao? Quá đáng sợ đi? Lực đạo của công kích này, cho dù chúng ta có chạm vào một chút thôi, chỉ sợ là cũng sẽ lập tức hóa thành bột mịn.”

“Đòn tấn công mạnh như thế này, Lục tiền bối hắn có thể chống cự nổi không?”

Lúc này, tim mọi người đều đập rất nhanh tới cực điểm, máu trong người cũng lưu thông nhanh hơn bình thường, không thể kiềm chế được.

Sau hàng trăm lần oanh kích, năm vị Võ Tôn mới từ từ dừng lại, hơi thở hổn hển.

Đại trận Đế giai này tuy có thể đem sức mạnh của năm người hợp lại làm một, đánh ra có thể so với giá trị chiến đấu của năm người.

Nhưng nó cũng có một khuyết điểm, đó là mỗi lần công kích đều sẽ tiêu hao sức mạnh của năm người cùng một lúc.

Mặc dù tốc độ hấp thụ linh khí của Võ Tôn đã rất kinh khủng, nhưng tiêu hao còn kinh khủng hơn, cộng lại trên trăm chiêu thức toàn lực thi triển, dù là Võ Tôn thì cũng phải nghỉ ngơi một lát.

Nhưng mà, tuy tiêu hao nhiều sức lực nhưng trên mặt năm người họ đều lộ ra thần sắc hưng phấn.

“Chúng ta nhiều người như vậy, đồng thời tấn công, ta không tin, tên tiểu tử đó còn có thể chống cự được.”

“Cho dù không giết được hắn, chí ít, cũng phải khiến hắn bị thương chứ?”

Nhưng mà!

Khi không gian dần dần trở lại bình thường, những người này đột nhiên biến sắc.

“Cái gì!”

“Điều… điều này làm sao có thể?”

Vẻ mặt năm vị cường giả Võ Tôn đều thay đổi, sợ đến mức cằm cũng sắp rơi xuống.

Lúc này, Lục Tiêu Nhiên được một chùm năng lượng màu vàng kim bao quanh, trên người hoàn toàn không hề có bất kỳ vết thương nào!

Năm vị Võ Tôn bọn họ, mượn trận pháp này để nâng cao tu vi của bản thân, vậy mà lại chẳng hề gây ra bất cứ vết thương nào cho Lục Tiêu Nhiên! Ngay cả lớp phòng ngự của hắn cũng không bị phá vỡ?

Đùa gì thế này?

Giới hạn sức mạnh phòng thủ của hắn ta rốt cuộc đã đạt tới trình độ nào?

Lẽ nào nói, phải trên Thánh cảnh mới có thể phá vỡ lớp phòng ngự của hắn sao?

“Ực.”

Một vị Võ Tôn không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt, vẻ mặt hoảng sợ nói:

“Tên này, hắn đúng là không phải người, ta cảm thấy, chi bằng chúng ta, hay là đừng lấy Đế binh nữa?”

Một Võ Tôn khác cũng không nhịn được nói:

“Nói không sai, còn đánh nữa, chúng ta có thể sẽ chết ở đây đấy.”

Nạp Lan Hồng Ngọc cười khẩy nói:

“Đừng ngây thơ nữa, tên này có thù tất báo, hôm nay chúng ta tới giết hắn, cho dù bây giờ có thu tay, các người cảm thấy, hắn sẽ bỏ qua cho chúng ta sao? Ngu xuẩn! Không giết hắn, chúng ta ai cũng đừng hòng được sống.”

“Nạp Lan Hồng Ngọc, ả tiện nhân, nếu không phải ngươi, sao bọn ta lại rơi vào tình cảnh này chứ? Nếu bọn ta có chết, làm quỷ rồi cũng sẽ không tha cho ngươi.”

“Được rồi, đừng cãi nhau nữa.”

Vị Võ Tôn thi triển trận pháp, sắc mặt trịnh trọng nói:

“Cho dù có muốn giết Nạp Lan Hồng Ngọc, cũng không phải bây giờ. Trước mắt kẻ địch của năm người chúng ta chính là Lục Tiêu Nhiên. Giết chết Lục Tiêu Nhiên trước rồi nói.”

Lục Tiêu Nhiên ở dưới đất, khẽ trầm giọng thốt lên:

“Làm nóng người xong rồi, thì dùng chiêu thức vừa nghĩ ra, tiễn các người lên đường.”

Sau đó, năng lượng màu vàng trên người hắn chậm rãi hình thành một Hoàng Kim Cự Nhân cao nghìn mét.

Hơn nữa, cự nhân này không phải là ảo ảnh, mà là trạng thái thực thể.

Phương Thiên Nguyên đã lĩnh ngộ Kim Thân Bất Diệt đến cảnh giới đại viên mãn, phối hợp với tu vi khiến người khác phẫn nộ của Lục Tiêu Nhiên, sau khi thi triển ra, cũng vô cùng đáng sợ.

“Ực ực!”

Năm vị Võ Tôn đều nuốt xuống một ngụm nước bọt, trên mặt đầy vẻ kinh ngạc cùng sợ hãi.

Nạp Lan Hồng Ngọc nghiến răng nói:

“Chẳng qua chỉ là hiện tượng của công pháp thôi, mọi người đừng sợ, hắn vẫn là Võ Tôn, tu vi không có mạnh thế đâu.”

Thế nhưng nàng ta vừa dứt lời, giây tiếp theo lập tức nhìn thấy Hoàng Kim Cự Nhân của Lục Tiêu Nhiên dang ra rất nhiều cánh tay, có tới hai mươi lăm đôi, tổng cộng năm mươi cánh tay.

Nhìn thoáng qua, có cảm giác giống như Như Lai nghìn tay.

Chương trướcChương tiếp