favicon-ttlTàng Thư Lâu
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Thể loại
  • Mới cập nhật
favicon-ttlTàng Thư Lâu

Nền tảng số 1 dành cho những độc giả yêu thích thể loại truyện Nam Chủ

Điều hướng

Trang chủDanh sách truyệnTruyện mới cập nhậtThể loại truyện

Hỗ trợ

Chat với chúng tôiFAQ

Người dùng phải tuân thủ đầy đủ mọi quy định pháp luật và quy định quốc gia khi chia sẻ nội dung trên nền tảng. Bất kỳ bài viết, hình ảnh hay bình luận nào vi phạm thuần phong mỹ tục, chứa nội dung bạo lực hoặc không hợp pháp sẽ bị xóa bỏ ngay lập tức. Mọi quyền sở hữu trí tuệ đối với tiểu thuyết, bài bình luận, ảnh hoặc tư liệu khác trên trang này đều thuộc về tác giả gốc. Nền tảng chỉ đóng vai trò làm công cụ lưu trữ và hiển thị—mọi nội dung đều do người dùng tải lên. Trong trường hợp có đơn khiếu nại liên quan đến bất kỳ cá nhân hay tổ chức nào, chúng tôi sẽ phối hợp xác minh và gỡ bỏ nội dung vi phạm ngay khi nhận được yêu cầu.

© 2025 TangThuLau. All rights reserved.

Made with by Tàng Thư Lâu
  1. Trang chủ
  2. Ta Thiên Tài Như Vậy Vì Sao Còn Muốn Thu Đồ Đệ
  3. Chương 303: Hòa bình! Thế giới hòa bình! (2)

Chương 303: Hòa bình! Thế giới hòa bình! (2)

Mọi người bỗng chốc sững sờ.

“Tên này muốn làm gì? Chẳng lẽ muốn phân hóa công kích?”

“Lẽ nào hắn bị chúng ta đánh tới mức não có vấn đề rồi sao?”

Nên biết, sở dĩ đòn tấn công của năm vị Võ Tôn trở nên mạnh như thế, là do sử dụng trận pháp, ngưng tụ tu vi của năm người lại thành một.

Là thuộc dạng nhiều thể hợp thành một.

Nhưng Lục Tiêu Nhiên lại để Hoàng Kim Cự Nhân của mình phân ra nhiều tay như thế, là muốn phân hóa sức mạnh của mình, không thể nghi ngờ là sẽ làm giảm lực tấn công của mỗi cánh tay.

Việc này chẳng phải ngu ngốc lắm sao.

Nhưng mà, khi mọi người vẫn còn chưa hiểu mục đích của Lục Tiêu Nhiên, thì lập tức nhìn thấy trong mỗi tay của Hoàng Kim Cự Nhân cầm một cây Đế binh.

Nạp Lan Hồng Ngọc: “...”

Bốn Võ Tôn khác: “...”

“Mẹ nó! Lão tử không đánh nữa!”

Này còn chơi gì nữa chứ?

Lục Tiêu Nhiên vậy mà lại có nhiều Đế binh như thế!

Chiêu thức phân hóa công kích của hắn tuy sẽ làm giảm lực lượng, nhưng có Đế binh trợ giúp sẽ bổ sung vào một phần nào đó.

Cho dù hắn có chia tu vi Võ Tôn thất trọng của mình ra làm năm mươi phần, có Đế binh trợ giúp, mỗi phần lực tấn công đó chí ít cũng có thể đạt tới Võ Tôn nhất trọng trở lên.

Năm mươi Võ Tôn nhất trọng đồng thời tấn công, cho dù là năm người bọn họ cũng không gánh nổi!

Suy cho cùng, năm người bọn họ cũng không phải Võ Tôn hậu kỳ, năng lực vượt cấp không mạnh, bình quân một người đối diện với mười Võ Tôn nhất trọng đánh hội đồng, cũng không thể đấu lại.

Lúc này, năm mươi bàn tay trên người Hoàng Kim Cự Nhân của Lục Tiêu Nhiên đều điên cuồng tỏa ra ánh sáng khác nhau.

“Hắn sắp tấn công, mau tản ra!”

“Không thể tản ra, Đế trận đã mở, trong sáu mươi giây, không thể giải trừ được.”

“Vô Trần Võ Tôn, cái tên chuyên gài bẫy nhà ngươi, nếu lão tử đại nạn không chết, nhất định sẽ tới làm thịt ngươi!”

Vừa dứt lời, đòn tấn công của Lục Tiêu Nhiên đã ập đến.

Tất cả trông có vẻ mất thời gian rất lâu, nhưng đó là vì phản ứng của Võ Tôn nhanh hơn người bình thường, thật ra, tất cả đều hoàn thành trong chớp mắt.

Từ khi Lục Tiêu Nhiên phát động chiêu thức đến lúc thi triển chiêu thức, ngay cả một giây cũng không cần đến.

Sau đó, tu sĩ của cả Hoàng thành nhìn thấy một màn biểu diễn bắn súng Galting trước giờ chưa từng có, vô cùng hiếm thấy, thậm chí sau này cũng không chắc có khả năng được xem lại nữa.

Ầm ầm ầm…

Vô số ánh sáng phóng ra từ trong tay Hoàng Kim Cự Nhân.

Trời đất bỗng chốc bị luồng ánh sáng ngũ sắc rực rỡ này chiếu rọi khắp nơi.

Năm cường giả Võ Tôn cảnh trong chốc lát đã bị chiêu thức của Lục Tiêu Nhiên nuốt chửng.

Tất cả cường giả trong Hoàng thành đều ngơ ngác há hốc mồm, một số ít tu sĩ thậm chí còn sợ hãi tới mức xả ướt cả quần.

Sức mạnh ẩn chứa trong mỗi một luồng sáng đều chẳng khác gì một kích toàn lực của cường giả Võ Tôn cảnh nhất trọng.

Bị một tia sáng ngẫu nhiên chiếu vào người cũng đủ khiến bọn họ tan thành mây khói, cho dù là Võ Vương sơ kỳ cũng sẽ biến mất trong nháy mắt.

Chỉ trong một giây ngắn ngủi, Lục Tiêu Nhiên đã đánh ra không dưới một ngàn chiêu.

Kết giới không gian trên bầu trời trực tiếp bị bóp méo.

Lục Tiêu Nhiên tàn nhẫn đánh bay năm người lên trời cao.

Sau khi năm Võ Tôn bị đẩy ra khỏi tầng mây, Lục Tiêu Nhiên lấy ra một viên Đế Hạch đan, truyền linh khí vào, đốt cháy rồi ném lên trên không trung.

Bùm --!

Sau một tiếng nổ vang trời, bầu trời bị xé toạc thành một khoảng trống có đường kính hơn một triệu mét.

Vụ nổ của Đế Hạch đan đã tương đương với một đòn tấn công bình thường của Võ Đế, chiêu thức này khiến toàn bộ Hoàng đô đều phải kinh ngạc ngước nhìn.

Lúc này, vô số người đều quỳ xuống, bái lạy trước chiêu thức này.

Nếu không có gì bất ngờ, thì chiêu này chính là chiêu thức mạnh nhất mà đại bộ phận người ở đây có thể nhìn thấy được trong suốt cuộc đời của họ!

Cơn chấn động mà chiêu thức này gây ra khiến rất nhiều người sẽ khắc sâu vào trong tâm trí của họ, mãi mãi cũng không thể xóa nhòa.

Thế nhưng, sau chiêu này, tất cả mọi thứ đều trở nên tĩnh lặng.

Đất trời yên tĩnh đến lạ thường.

Tất cả ánh sáng đều biến mất, chỉ là lỗ đen trên bầu trời, bởi vì phạm vi nổ quá lớn, cho nên lúc này mới dần dần liền lại.

Trong một Vương phủ mới trong Hoàng thành, Hoàng đế tiền nhiệm của Đại Chu im lặng một hồi, chợt mở miệng nói:

“Thiên Minh, bắt đầu từ hôm nay, một mạch của chúng ta, mãi mãi cũng đừng dính líu tới Hoàng tộc. Cứ an tâm mà làm Vương thất đi.”

Cơ Thiên Minh cũng im lặng một lúc, hắn không đáp lời, nhưng đã thầm chấp nhận lời của phụ thân mình rồi.

Trận chiến hôm nay khiến hắn cảm thấy mình thật yếu đuối, thật nhỏ bé và thật vô năng.

Thậm chí, hắn còn cảm thấy ngay cả phụ thân mình, cường giả Võ Hoàng, cũng chỉ là tấm bèo trôi trong giông bão, bất cứ lúc nào cũng có thể bị hủy hoại.

Bên ngoài Hoàng thành, Lục Tiêu Nhiên thu lại những chiêu thức của mình, rồi trầm giọng, nói:

“Thu công thôi. Vị trí của đám Thiên Nguyên hình như đã di chuyển rồi, chỗ Trường Sinh hình như vẫn chưa nhúc nhích, ta đi xem Trường Sinh trước vậy.”

Hắn đã thiết lập trận pháp truyền tống lên người họ, có thể đánh dấu vị trí của họ bất cứ lúc nào, cũng có thể cảm nhận được vị trí của họ, coi có thay đổi gì không.

Tuy nhiên, ngay khi Lục Tiêu Nhiên quay người chuẩn bị rời đi, phía sau truyền tới một tiếng ‘bịch’.

Hắn lập tức xoay người lại, bỗng chốc cảm thấy hơi kinh ngạc.

“Ngươi còn chưa chết?”

Người bị ngã xuống không ai khác mà chính là Nạp Lan Hồng Ngọc.

Chương trướcChương tiếp