favicon-ttlTàng Thư Lâu
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Thể loại
  • Mới cập nhật
favicon-ttlTàng Thư Lâu

Nền tảng số 1 dành cho những độc giả yêu thích thể loại truyện Nam Chủ

Điều hướng

Trang chủDanh sách truyệnTruyện mới cập nhậtThể loại truyện

Hỗ trợ

Chat với chúng tôiFAQ

Người dùng phải tuân thủ đầy đủ mọi quy định pháp luật và quy định quốc gia khi chia sẻ nội dung trên nền tảng. Bất kỳ bài viết, hình ảnh hay bình luận nào vi phạm thuần phong mỹ tục, chứa nội dung bạo lực hoặc không hợp pháp sẽ bị xóa bỏ ngay lập tức. Mọi quyền sở hữu trí tuệ đối với tiểu thuyết, bài bình luận, ảnh hoặc tư liệu khác trên trang này đều thuộc về tác giả gốc. Nền tảng chỉ đóng vai trò làm công cụ lưu trữ và hiển thị—mọi nội dung đều do người dùng tải lên. Trong trường hợp có đơn khiếu nại liên quan đến bất kỳ cá nhân hay tổ chức nào, chúng tôi sẽ phối hợp xác minh và gỡ bỏ nội dung vi phạm ngay khi nhận được yêu cầu.

© 2025 TangThuLau. All rights reserved.

Made with by Tàng Thư Lâu
  1. Trang chủ
  2. Ta Thiên Tài Như Vậy Vì Sao Còn Muốn Thu Đồ Đệ
  3. Chương 304: Sự đáng sợ của Lý Lưu Thủy

Chương 304: Sự đáng sợ của Lý Lưu Thủy

Thậm chí, trên người nàng ta cũng chẳng có bao nhiêu vết thương, chỉ có sắc mặt hơi tái một chút.

Nhưng khiến Lục Tiêu Nhiên có hơi cạn lời.

Vừa rồi hắn ném ra một viên Đế Hạch đan.

Sức mạnh của Đế Hạch đan có thể so sánh với một Đại Đế khi ra tay.

Nữ nhân này vậy mà lại có thể đỡ được một chiêu của Đại Đế? Đùa à?

Nhưng mà không lâu sau hắn liền phát hiện ra, vốn không phải Nạp Lan Hồng Ngọc đỡ được chiêu của mình, mà là trên người nàng ta, có một sợi dây chuyền thủy tinh.

Chất liệu của sợi dây chuyền thủy tinh này, vậy mà lại được làm từ hài cốt của Đại Đế.

Tuy nó không phải Thần khí, nhưng đã hơn hẳn Đế binh bình thường, phía trên còn khắc đại trận phòng ngự Đế giai đỉnh cấp, khả năng phòng ngự đã vượt qua áo giáp Đế giai.

Chắc là thứ đó đã giúp nàng ta giữ được mạng.

Nạp Lan Hồng Ngọc cười khẩy một tiếng.

“Lục Tiêu Nhiên, ta có thể không giết được ngươi, nhưng ta đã trộm chí bảo truyền thừa của gia tộc Nạp Lan. Ngươi muốn giết ta, cũng không dễ như thế đâu. Ngươi không phải Đại Đế, không thể phát huy hết toàn bộ sức mạnh của Đế binh, căn bản không thể phá được phòng ngự của ta, cho dù ngươi có nhiều Đế binh đi chăng nữa, cũng vô ích! Ha ha ha… lão nương là không thể giết chết!”

Lục Tiêu Nhiên im lặng một lúc, sau đó lấy ra một cây gậy sắt từ trong Sơn Hà Xã Tắc Đồ.

Nhìn thấy cảnh này, Nạp Lan Hồng Ngọc lại cười khẩy.

“Sao ngươi lại không hiểu lời ta nói? Cho dù ngươi có nhiều Đế binh đi chăng nữa, ngươi cũng không thể phá được phòng ngự của ta!”

“Ta biết.”

“Biết mà ngươi vẫn còn đang làm chuyện vô ích?”

Nạp Lan Hồng Ngọc nhịn không được châm chọc một câu, sau đó lại nói tiếp:

“Thực ra hai người chúng ta cũng đâu có nhất thiết phải đối đầu nhau. Nếu ngươi nguyện ý thì chúng ta có thể hợp tác. Từ nay về sau, hai chúng ta sẽ cùng dắt tay nhau tiến về phía trước. Ta đảm bảo sẽ khiến cho con đường tu võ nhàm chán khô khan của ngươi có nhiều lạc thú.

Hơn nữa tu vi của ta không tệ, lại có gia tộc Nạp Lan chống lưng, chắc chắn giúp được cho ngươi không ít chuyện.

Thế giới võ đạo nguy hiểm như vậy, thay vì thêm một kẻ địch thì chi bằng có thêm một người bạn, không phải sao?”

Dứt lời, nàng ta khẽ nhấc váy lên, dưới ánh nắng, một đôi chân thon dài trắng ngần đến hơi lóa mắt.

Nhưng Lục Tiêu Nhiên lại không chút lay động, chỉ hờ hững nhìn nàng ta, đưa tay lau cây gậy của mình.

“Cái này của ta không phải Đế binh.”

Nạp Lan Hồng Ngọc: “???”

“Nó là Thần binh.”

Sắc mặt của Nạp Lan Hồng Ngọc nháy mắt thay đổi, sự tự tin vừa nãy hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại sợ hãi.

“Ngươi... ngươi thậm chí có cả Thần binh?”

Giờ phút này nàng ta đã gần như sụp đổ, thiên mệnh chi tử mạnh mẽ như vậy sao?

Trong thế giới cấp thấp này mà lại có thể có được Thần binh?

Nhưng ngay sau đó, nàng ta nhận ra rằng đây không phải là lúc để nói điều này.

“Ừm... Lúc nãy ta nói sai rồi, ta có thể làm thuộc hạ của ngươi, ta bằng lòng làm người hầu của ngươi. Có một người hầu cấp Võ Tôn, chắc cũng có ích cho ngươi nhỉ?”

Lục Tiêu Nhiên không nói, chỉ giơ cao cây gậy.

Nạp Lan Hồng Ngọc vô cùng sợ hãi, đũng quần cũng ướt đẫm, nàng ta lập tức the thé hét lên:

“Chúng ta đều là người xuyên việt, không chừng chúng ta còn là người quen của nhau nữa đó? Ngươi có từng đến Thiên Thượng Nhân Gian ở DG, gọi công chúa số 1352…”

Bộp --!

Chẳng đợi nàng ta nói hết, Lục Tiêu Nhiên đã đập thẳng cây gậy xuống.

Sợi dây chuyền trên cổ nàng ta ngay lập tức phản kháng lại, phát ra một tấm chắn năng lượng màu trắng bảo vệ nàng ta bên trong.

Nhưng nó vốn không thể nào chống cự lại Thần binh được, chỉ trong phút chốc đã bị vỡ tan tành.

Uy lực của Thần binh đã vượt qua cả quy tắc của thế giới này. Ai có thể chống trả?

Chỉ chốc lát nó đã phá vỡ kết giới không gian, cũng nhân tiện phá nát luôn thân thể cùng linh hồn của Nạp Lan Hồng Ngọc.

Lục Tiêu Nhiên tuyệt đối sẽ không tin tưởng nữ nhân đối địch với mình.

Cho đến nay, dù là Nguyệt Ảnh hay là Nạp Lan Hồng Ngọc, loại nữ nhân như vậy, một người hắn cũng sẽ không bỏ qua.

Tần Tử Mặc là một ngoại lệ, vì nàng ấy chưa hề ra tay với hắn.

Lăng Tâm Nguyệt thì bị hắn lợi dụng để làm công cụ tấn công kẻ khác, hiện giờ cũng đã trở thành thuộc hạ của hắn.

Lục Tiêu Nhiên thừa nhận rằng hắn thực sự không phải là người tốt, nhưng ít nhiều gì… hắn vẫn còn chút xíu lương tâm đó chứ.

Chắc cũng to bằng cỡ móng tay, chiếm khoảng một phần trăm trái tim hắn.

Sau khi trừ khử Nạp Lan Hồng Ngọc, hắn nhổ nước bọt xuống đất.

“Ngươi cho rằng ta là đồ ngốc sao? Thiên Thượng Nhân Gian ở Kinh Đô phía bắc, làm gì ở DG chứ! Còn nữa, đừng có thấy ta là Liên Minh Kẻ Báo Thù thì ngươi cũng xưng là Liên Minh Chính Nghĩa, đáng đời nhà người!”

Dứt lời hắn thu Thần binh lại, nhấc chân đạp xuống kích hoạt trận pháp truyền tống, trong phút chốc biến mất khỏi nơi đó, cùng lúc đó trận pháp phong ấn mà hắn bố trí xung quanh Hoàng thành để vây nhốt đám Võ Tôn cũng biến mất theo.

...

Mặt khác, ở Thanh Liên Kiếm Tông, Lý Lưu Thủy đã bị hệ thống kiểm soát, hoàn toàn biến thành một cỗ máy giết người.

Hắn không biết đau, cho dù có bị thương, hắn cũng sẽ không cảm nhận được.

Hơn nữa, ở trạng thái này, chiến đấu của hắn gần như đạt đến trạng thái hoàn hảo nhất, cho nên hắn căn bản sẽ không thể bị thương.

Bởi vì hắn đã hoàn toàn áp chế Lê Trường Sinh.

Trên quảng trường Thanh Liên Kiếm Tông, hai người họ ngươi tới ta đi, Lý Lưu Thủy gần như là đè nặng Lê Trường Sinh đánh.

“Trường Sinh!”

“Ta phải đi cứu Trường Sinh! Ta không thể để cho tên súc sinh Lý Lưu Thủy đánh Trường Sinh tàn phế nữa!”

Chương trướcChương tiếp