Thế nhưng vào lúc này, Lê Trường Sinh lại hét lên:
“Đừng qua đây, các ngươi mà tới đây thì sẽ chết chắc đó! Không cần lo cho ta, hắn vẫn chưa giết chết ta ngay được đâu.”
Trong lúc nói chuyện, áo giáp Đế giai của hắn đã bị Lý Lưu Thủy liên tiếp chém vào mấy nhát.
Lưỡi đao xé toạc áo giáp, lóe ra từng tia lửa, âm thanh chói tai, khiến cho mọi người nghe thấy mà thấp thỏm trong lòng.
“Sao Trường Sinh không cho chúng ta qua đó chứ? Rõ ràng hắn đang mang theo một bé gái để chiến đấu đấy.”
Các trưởng lão vô cùng lo lắng, còn Kiếm Tông tông chủ thì ánh mắt nghiêm nghị mà nói:
“Trường Sinh nói như vậy chắc hẳn có lý của nó, đứng ở đây hết đi, không ai được qua đó.”
Lê Trường Sinh quả thật đã cân nhắc của riêng mình.
Lý Lưu Thủy là khí vận chi tử, giết một người bình thường cơ bản là vô cùng dễ dàng, các trưởng lão Kiếm Tông lại chẳng mặc loại trường bào đặc biệt do sư tôn tạo ra.
Không có thứ đó mà giao đấu với khí vận chi tử, lơ là một chút thôi là sẽ mất mạng ngay.
Tuy hắn phải rất khó khăn để cầm cự, nhưng ít nhất sẽ không bị khí vận quá lớn của Lý Lưu Thủy giết chết trong một chiêu.
Tiếp theo chỉ cần đợi đến khi sư tôn đến, nơi này sẽ mồ chôn của Lý Lưu Thủy.
Gia Cát Tử Quỳnh dốc toàn bộ sức thi triển Thanh Đế Trường Sinh Quyết, không ngừng chữa thương cho Lê Trường Sinh.
Chỉ là tốc độ nàng trị thương cho Lê Trường Sinh lại không kịp tốc độ bị thương của Lê Trường Sinh.
Bùm --!
Tiếng nổ dữ dội vang lên, áo giáp Đế giai thứ nhất mà Lê Trường Sinh mặc trên người đã bị Lý Lưu Thủy chém nát hoàn toàn.
Nếu như Lý Lưu Thủy chém nát luôn áo giáp Đế giai thứ hai của hắn thì hắn sẽ chẳng còn sức lực nào đánh trả được nữa
Thậm chí Lý Lưu Thủy còn chẳng đối phó với Gia Cát Tử Quỳnh.
Hắn lúc này đang bị hệ thống điều khiển, hệ thống là cỗ máy giết người vô cùng tinh chuẩn, nó có đủ tự tin phán đoán rằng, giết Lê Trường Sinh hoàn toàn không cần cản trở việc Gia Cát Tử Quỳnh chữa thương cho Lê Trường Sinh.
Bởi vì tốc độ chữa thương của Gia Cát Tử Quỳnh vốn chẳng bằng lực sát thương mà hắn gây ra.
Nếu như giết Gia Cát Tử Quỳnh, ngược lại là đang hai tay dâng ưu thế trước mắt cho kẻ địch.
Khiến Lê Trường Sinh truy sát mình.
Tất nhiên hắn có thể dựa vào lợi thế tốc độ của bản thân mà lật ngược tình thế, nhưng chẳng bằng cứ trực tiếp truy sát Lê Trường Sinh, tỷ lệ thắng cao hơn, cũng nhanh giành được thắng lợi hơn.
Trong tích tắc, hàng trăm thanh đao rơi xuống người Lê Trường Sinh
Kiếm của Lê Trường Sinh chỉ có thể chống đỡ được sáu mươi đao, bốn mươi đao còn lại đều phải nhờ vào áo giáp Đế binh chống đỡ.
Nếu trúng thêm hai mươi nhát đao nữa, bộ áo giáp Đế giai thứ hai của hắn cũng sẽ bị phá hủy bởi không thể chịu đựng nổi những đòn tấn công liên tiếp.
Đến lúc đó chỉ cần một nhát đao của Lý Lưu Thủy thôi cũng đủ để trở thành đòn tấn công chí mạng với Lê Trường Sinh.
Với tốc độ bây giờ của Lý Lưu Thủy, chỉ trong vòng hai giây là hắn đã có thể đánh ra năm mươi nhát đao, mà với tần suất chống đỡ của Lê Trường Sinh chỉ cần hai mươi nhát đao nữa thôi thì chắc chắn sẽ không cầm cự được nữa.
Bỗng chốc, Lê Trường Sinh đã bị dồn ép vào cạm bẫy tử vong.
Tốc độ của Lý Lưu Thủy quá nhanh, nhanh đến mức khiến cho hắn không có cách nào chống trả được.
Hắn căn bản không kịp suy nghĩ đối sách, trên người đã bị trúng hai mươi nhát đao, kèm theo đó là một tiếng nổ vang dội, lớp áo giáp Đế giai thứ hai, chính thức bị phá hủy.
Chẳng hề do dự, trong khoảnh khắc đó, Lê Trường Sinh chẳng lo được nhiều nữa, trực tiếp cho nổ một Đế binh nắm trong tay.
Hắn không thể chờ sư tôn được nữa, chỉ đành liều chết một phen.
Tuy là hắn đã không còn áo giáp Đế Giai nữa, sẽ không thể chịu được cú nổ của Đế binh này.
Nhưng mà, chết không phải là vấn đề, sư tôn có thể cứu hắn sống lại.
Mà hắn ít nhất có thể khiến cho Lý Lưu Thủy bị thiệt hại nặng nề, sẽ chẳng thể nào uy hiếp được sư tôn.
Bùm --!
Cảm nhận được lực nổ long trời lở đất, mọi người ở Thanh Liên Kiếm Tông cách thật xa, sắc mặt bỗng chốc thay đổi.
“Mau! Bảo các đệ tử lùi xa một chút.”
“Toàn bộ đệ tử Kiếm Tông lui về phía sau, các trưởng lão tập hợp, dốc sức thi triển công pháp chống đỡ.”
Sức nổ của Đế binh thật sự quá lớn, phải đến tận mấy vị trưởng lão cảnh giới Võ Vương, Võ Hoàng, kể cả tông chủ cảnh giới Võ Tôn hợp sức lại thi triển kết giới thì mới có thể cầm cự được.
Một đám mây hình nấm khổng lồ dần dần bốc lên, sóng xung kích vùi dập toàn bộ Thanh Liên Kiếm Tông, đến cả ngọn núi lớn của Thanh Liên Kiếm Tông cũng bị vỡ tung ở độ cao gần trăm mét.
Khi ánh sáng tan đi, màn bụi dần dần lắng xuống, ngọn núi vẫn còn rung lắc.
Không lâu sau, lớp đá ngổn ngang trên mặt đất đột nhiên bị đẩy ra, có hai bóng người chui ra từ trong lớp đá ấy.
“Khụ khụ... Tứ sư huynh, ngươi cũng hơi quá rồi, dám cả gan kích nổ Đế binh.”
Gia Cát Tử Quỳnh lạnh giọng lầu bầu, Lê Trường Sinh thì lại có hơi xấu hổ nói:
“Xin lỗi, ta không còn chiêu nào khác nữa. Nhưng mà vẫn phải cảm ơn ngươi, vào thời khắc quan trọng đã cứu mạng ta.”
Thời khắc quan trọng lúc nãy, Gia Cát Tử Quỳnh đã lao đến dùng lưng mình che chắn cho Lê Trường Sinh khi Đế binh phát nổ.
Trên người nàng ta vẫn còn hai lớp áo giáp Đế giai, bây giờ đã hoàn toàn bị nổ tung.
Nhưng, may mắn thay hai người họ đều ổn.
Mặc dù sư tôn có thể hồi sinh họ, nhưng sư tôn cũng đã nói thời gian hồi sinh rất dài, nếu như bị nổ đến thân thể và linh hồn cũng không còn thì chẳng biết phải trì hoãn bao lâu mới có thể sống lại tu luyện.
Cho nên họ không thể chết, cố gắng hết sức để không chết vẫn tốt hơn.