Nếu như là Phương Ngạo Thiên, hắn còn có thể cùng các sư huynh đệ, sư muội hỗ trợ giết chết hắn.
Thế nhưng đối mặt với kẻ thù lâu năm của hắn là Lý Lưu Thủy, hắn thật sự không có cách nào.
Khí vận chi tử thật sự giống như con bài chưa lật hết, xử hết người này rồi lại xuất hiện thêm người khác.
Rõ ràng đã bị mình đánh sắp chết rồi, vậy mà lại ngược lại,càng đánh càng hăng, lực công kích lại còn tăng lên, thật là khiến người ta tức chết mà.
Vân Ly Ca dùng trường thương đâm thẳng về phía ấn đường của Lý Lưu Thủy, mục đích là muốn đâm chết hắn.
Thế nhưng điều hắn không ngờ tới chính là tốc độ Lý Lưu Thủy đánh bại Lê Trường Sinh quá nhanh.
Sau khi đánh bay Lê Trường Sinh, tay trái hắn vung một đao chém vào trường thương của Vân Ly Ca.
Ầm!
Trường thương không đâm vào ấn đường của đối phương mà đâm thủng một cánh tay của Lý Lưu Thủy.
A!
Lý Lưu Thủy gào lên một tiếng, nâng tay muốn chém lại Vân Ly Ca, nhưng Cơ Vô Hà và Gia Cát Tử Quỳnh đồng thời dốc toàn lực phóng chiêu thức của mình ra, dưới sự tăng cường của Đế binh đã đánh trúng cánh tay của Lý Lưu Thủy, cản trở hắn chém xuống một đao.
Trong lúc hỗn loạn, Vân Ly Ca bèn vận hành Hỗn Nguyên Chiến Thần Thương trong tay, mục đích muốn làm nổ tung cánh tay của Lý Lưu Thủy.
Nhưng hắn có chưa kịp làm gì thì Lý Lưu Thủy từ trong khói bụi mù mịt đã đá một cước giữa ngực hắn, đánh bay hắn ra ngoài.
“Cút!”
“Phụt!”
Vân Ly Ca ở trên không trung phun ra một ngụm máu.
“Đại sư huynh.”
Lê Trường Sinh đón được hắn, hai người đều bị nguồn sức mạnh này đánh bay ra ngoài.
“Mẹ nó, hắn làm như thế nào vậy?”
“Hắn đã đạt đến Võ Hoàng nhất trọng, hơn nữa trong lúc chiến đấu, tu vi của hắn còn không ngừng tăng lên, mặc dù ta được được sư tôn truyền lại cho Chiến Thần Quyết nhưng cũng tốc độ tấn công cũng không nhanh bằng hắn.
Vân Ly Ca: “…”
Thế này còn đánh cái gì nữa?
Như vậy thì đánh thế quái nào được?
Căn bản là đánh không lại!
Nếu như không phải là khí vận chi tử thì có lẽ bọn họ còn có thể kéo dài thời gian một chút, đợi sư tôn đến.
Thế nhưng trong tình huống đối phương là khí vận chi tử này, nghĩ cũng đừng nghĩ.
Hơn nữa khí vận chi tử cũng tùy trường hợp nữa.
Loại giống như Phương Ngạo Thiên thì không chênh lệch quá nhiều, vẫn còn có thể chống đỡ được.
Còn loại giống như Lý Lưu Thủy này, hắn đã vượt qua rất nhiều cảnh giới rồi, Lê Trường Sinh bậc Võ Vương thập trọng nhiều nhất cũng chỉ có thể chắn được mấy chục chiêu của hắn, mà còn đã có cả áo giáp đế giai hộ thể.
Lê Trường Sinh mà còn như thế thì đừng nói đến bọn họ.
“Chạy thôi!”
Vân Ly Ca hô to một tiếng, sư huynh muội năm người đồng thời tấn công về phía Lý Lưu Thủy để kích thích sức chiến đấu của hắn.
Ngay sau đó năm người đồng thời kích hoạt truyền tống trận trên y phục của mình để truyền tống bản thân đi chỗ khác.
Về phần Thanh Liên Kiếm Tông, Lê Trường Sinh cũng không quá lo lắng, bọn họ đều đã chạy rất xa rồi, chờ bọn họ trở về tìm sư tôn, có lẽ không đến vài giây là trở về rồi, đến lúc đó Lý Lưu Thủy sẽ không còn là sự uy hiếp đối với Thanh Liên Kiếm Tông nữa.
Chỉ có điều, ngay khi mấy người muốn chạy đi thì trong khói bụi mù mịt đột nhiên bắn ra một thanh trường đao Đế binh, còn chưa kịp bay đến trước mặt mấy người thì nó đã bị nổ tung.
“Muốn chạy à? Các ngươi định chạy đi đâu?”
Trong nháy mắt bạch quang bắn ra, đồng tử của mấy người đều co rụt lại, da đầu run lên một trận.
“Thiên Nguyên!”
Vân Ly Ca hét lên một tiếng, Phương Thiên Nguyên lập tức đứng trước mặt mọi người thi triển Bất Diệt Kim Thân.
Mấy người còn lại thì dốc toàn lực ứng phó, truyền toàn bộ linh khí của mình cho Phương Thiên Nguyên.
Bùm!
Một giây sau, cả trời đất đều bị bạch quang chiếu sáng bừng lên, dường như ngay cả ánh sáng mặt trời cũng trở nên ảm đạm phai mờ.
Xa xa, khi Đế binh nổ tung, mọi người ở Thanh Liên Kiếm Tông đã chạy xa nay lại càng chạy xa hơn.
Bọn họ đang chạy trốn thì nghe được động tĩnh, khi quay đầu lại thì thấy một cảnh như vậy, tất cả mọi người đều hóa đá tại chỗ.
Bạch quang kia chiếu sáng hết mọi vật, ngay cả ánh sáng mặt trời cũng bị phai mờ.
Cây nấm sau vụ nổ kia kia lại phóng lên cao, trông giống như một cây trụ trời, chống đỡ khoảng cách giữa trời và đất.
Mặc dù bọn họ đã chạy rất xa rồi, thế nhưng sóng xung kích mãnh liệt đánh úp lại, các trưởng lão và các tông chủ vẫn không thể triển khai công pháp để phòng ngự và bảo vệ các đệ tử trong kiếm tông.
Nếu chỉ cách sóng xung kích có mấy trăm dặm thì không biết sẽ có biết bao nhiêu đệ tử của kiếm tông bị nổ chết.
“Bây giờ Trường Sinh đã chiến đấu đến cấp bậc này rồi sao?”
“Bảo sao mà Trường Sinh không để cho chúng ta tham gia chiến đấu, thật là đáng sợ, loại cấp bậc chiến đấu này căn bản chúng ta không đánh lại nổi.”
“Quá mạnh mẽ. Lần này Trường Sinh có thể giết chết Lý Lưu Thủy hay không cũng còn khó nói.”
…
Mà giờ phút này, trên chiến trường, đám người Lê Trường Sinh bị đánh đến thất điên bát đảo, ngã tán loạn trên mặt đất.
Lúc này, toàn thân mọi người đều đau muốn chết, không biết có bao nhiêu cái xương đã bị gãy rồi.
Vân Ly Ca và Gia Cát Tử Quỳnh lập tức thi triển Thanh Đế Trường Sinh Quyết chữa thương cho mình và ba người còn lại.
“Tên này mạnh quá.”
“Các ngươi còn ổn không?”
“Vẫn ổn, chỉ là không biết bị hắn đánh gãy bao nhiêu cái xương rồi.”
Nội tâm mấy người không nhịn được mà kêu khổ.