Khí vận chi tử, quả nhiên tư chất của bọn họ càng mạnh thì sẽ càng ngày càng trở nên mạnh mẽ hơn.
Thủ đoạn liên tiếp xuất hiện, cường đại đến mức khiến người ta giận sôi máu.
“Còn có thể thi triển truyền tống trận không?”
“Bây giờ thì không được, đối phương vừa mới làm nổ một Đế binh, bây giờ sức mạnh không gian có chút hỗn loạn, hoàn toàn không đủ để chúng ta thi triển truyền tống trận.”
Bỗng nhiên vào lúc này, ở phía Lý Lưu Thủy lại xuất hiện một khí thế cực kỳ mạnh mẽ.
Năm người giật mình, lập tức đồng loạt nhìn về phía kia.
Bụi mù tan hết, chỉ thấy hai tay Lý Lưu Thủy giơ lên cao, trong tay vẫn giữ trường đao Đế binh, khí tức khủng bố đúng là phóng ra từ trường đao đó.
“Chiêu này gọi là tuyệt sát – Tu La địa ngục!
Ta dùng một nửa huyết mạch của mình để thi triển ra, nó ẩn chứa sức mạnh vô cùng to lớn, đủ để tiêu diệt một vị Võ Thánh!
Vốn dĩ chiêu này ta để dành cho sư tôn của các ngươi. Nhưng mà bây giờ cho các ngươi nếm thử trước cũng được.
Về phần sư tôn của các ngươi, ta sẽ dùng chiêu tiếp theo để tiễn hắn lên đường.”
Lý Lưu Thủy tính toán rất tốt, chỉ cần giết chết Lục Tiêu Nhiên là hắn có thể hoàn thành đủ nhiệm vụ của hệ thống, sau đó phi thăng thành thần.
Cho dù máu thịt có rơi xuống, hắn cũng không sợ.
Sau khi phi thăng thành thần, tất cả đều sẽ được bù đắp lại.
Trong lòng mọi người đều cảm thấy lạnh lẽo.
Xong rồi!
Lần này bọn họ xong thật rồi!
Mặc dù bọn họ có thể hồi sinh ở chỗ của sư tôn nhưng mà làm gì có ai muốn chết chứ.
Mỗi một lần chết thì thời gian hồi sinh đều rất dài, thời gian lâu như thế ai mà biết được sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn chứ.
Mà cho dù không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì cũng sẽ tốn rất nhiều thời gian để tu luyện.
Quan trọng nhất chính là… cái cảm giác bị đánh cho hồn phi phách tán, đau chết đi được!
Nó còn đau hơn cả tê tâm phế liệt, đau đến mức khiến người ta không muốn sống nữa, cho dù sau này hồi sinh thì cũng sẽ bị ám ảnh rất lâu ở trong lòng.
Thế nhưng, bọn họ không có cơ hội phản kháng, nhìn đao quang của đối phương đã khóa chặt bọn họ, bọn họ có muốn trốn đi cũng không có cách nào cả.
Vung đao là một hướng, thế nhưng năng lượng mà đao vung ra là ba trăm sáu mươi hướng đó!
Sự tuyệt vọng tràn ngập trong ánh mắt của mọi người, trong điện quang và hỏa thạch, Lý Lưu Thủy cũng đã tụ lực xong.
Chưa đến hai giây!
Gương mặt dữ tợn như bộ xương khô kia đã không nhìn ra hắn đang cười lạnh hay là đang giễu cợt.
Hắn không nói nhiều lời nhảm nhí, đao quang trong tay đỏ như máu bổ thẳng xuống.
Trong khoảnh khắc đó, mặt trời trên bầu trời ban ngày biến thành màu đỏ rực, toàn bộ thế giới dường như đã bị sức mạnh màu đỏ lòm này bao trùm.
Giờ phút này, cuối cùng mọi người cũng hiểu được “Tu La địa ngục” lạnh lẽo như thế nào.
Đao quang trong mắt mấy người càng ngày càng lớn, càng ngày càng lớn.
Thậm chí Vân Ly Ca còn nhắm mắt lại, cách chết này thật khó mà chấp nhận.
Có câu nói, khi cái chết sắp đến, nếu không thể chống cự thì hãy chọn cách nằm xuống.
Hi vọng khi sư tôn hồi sinh cho ta, hãy làm cho ta đẹp trai hơn một chút.
Tốt nhất là chỗ cần phát triển thì nên phát triển, ta vẫn luôn muốn được mười tám centimet, thế nhưng bây giờ ta chỉ có mười sáu centimet thôi à.
Tất nhiên nếu có thể thì nhân lúc đó tăng thực lực của mình lên một chút, lúc bắt đầu hồi sinh đã là Võ Đế thì càng tốt.
Nếu Võ Đế không được thì Võ Thánh cũng được.
Ấy… Sao ta thấy có gì đó sai sai nhỉ, ta nghĩ lâu như thế mà sao không cảm nhận được đau đớn gì nhỉ?
Chẳng lẽ là do đao quang của Lý Lưu Thủy quá mạnh, ta trực tiếp bị nổ thành tro bụi nên không có cảm giác đau nhức gì chăng?
Nghĩ như vậy, Vân Ly Ca mở mắt.
Một bóng dáng đứng trước mặt hắn, trên đầu hắn đỡ lấy đao quang Tu La địa ngục của Lý Lưu Thủy, thân thể không nhúc nhích tí nào, chỉ có áo choàng trên người vẫn bay bay theo gió.
Hắn chống đỡ tất cả, cũng che chở mọi người ở sau lưng.
Thân mình cao lớn của hắn thật giống như người cha che chắn cho các con ở sau lưng, chèo chống toàn bộ thế giới.
Giờ phút này, hai mắt Vân Ly Ca ươn ướt.
“Hu hu hu… Sư tôn, cuối cùng ngươi cũng đến rồi. Ta nhớ ngươi muốn chết.”
Đám ngươi Cơ Vô Hà, Phương Thiên Nguyên cũng thở phào một hơi.
Có sư tôn ở đây thì bọn họ cảm thấy an tâm rồi, cho dù trời có sập xuống, có sư tôn chống đỡ thì bọn họ sẽ bình yên vô sự.
Mà Lý Lưu Thủy ở bên kia, cơ thể không ngừng lấp lóe ánh đỏ, con mắt hắn cũng đỏ rực tới cực điểm.
“Ngươi chết đi cho ta!”
Hắn tức giận gầm lên, một nửa tinh huyết còn lại của hắn cũng hoàn toàn bị đốt cháy để gia tăng lực công kích của bản thân.
Một chiêu này cũng đủ để giết chết một vị cao thủ Võ Thánh nhị trọng.
Đáng tiếc, Lục Tiêu Nhiên vẫn không nhúc nhích tí nào.
Hắn dốc toàn lực thi triển Bất Diệt Kim Thân, bảo vệ hắn ở trong đó.
Lúc này, bên tai hắn vang lên giọng nói của Vượng Tài.
“Ting, kiểm tra khí vận chi tử xong, mời ký chủ bắt đầu chém giết.”
Nhìn Lý Lưu Thủy đang cắn răng liều mạng, điên cuồng dùng hết tinh huyết của mình, cho dù Lục Tiêu Nhiên vẫn lấy tôn chỉ “cẩu” là chủ yếu, nhưng trong lòng không khỏi sinh ra chút kính nể.
“Ngươi cũng không tệ, mặc dù tu vi chỉ là Võ Hoàng nhất trọng, thế nhưng trong tất cả mọi người, ngươi lại có lực công kích mạnh nhất. Vì đánh giá cao ngươi cho nên ta sẽ dùng toàn lực xuất kích.”
Dứt lời, tay phải Lục Tiêu Nhiên phất một cái, Hiên Viên Kiếm ngay lập tức xuất hiện trong tay hắn.