Trong nháy mắt, trên bầu trời xuất hiện một tia sấm sét, vô số mây đen nhanh chóng tụ tập về chỗ này, che khuất cả bầu trời, cả đất trời cũng vì thế mà rung chuyển.
Nhìn thấy Hiên Viên Kiếm, đám người Vân Ly Ca trong chớp mắt hóa đá cả đám.
“Khí thế kia thật mạnh, ngay cả Đế binh cực phẩm ở trước mặt nó cũng chỉ là đồ chơi trẻ con… Đó… đó là Thần binh à?"
“Cuối cùng ta cũng biết tại sao sư tôn lại hào phóng như thế, đưa cho chúng ta biết bao nhiêu là Đế binh!”
“Còn không phải sao? Lúc tiêu diệt Bạch Cốt Ma Tông, hắn đưa cho chúng ta binh khí Địa giai, còn nói với chúng ta là hắn lấy bừa mang đến, kết quả thứ hắn lấy chính là Đế binh!”
Trong những người này, khiếp sợ nhất chính là Gia Cát Tử Quỳnh.
Đôi mắt xinh đẹp của nàng mở thật lớn, cả ngươi ngơ ngác tại chỗ.
Bởi vì những người khác ít nhiều gì cũng đã biết qua kỹ năng của Lục Tiêu Nhiên.
Chỉ có một mình nàng vẫn còn non nớt.
Thế nhưng bây giờ, nàng đã bị Lục Tiêu Nhiên dọa sợ rồi.
Khi nhìn thấy Hiên Viên Kiếm xuất hiện, Lý Lưu Thủy lúc đầu có chút kinh ngạc, rồi sau đó chợt thở dài một hơi, dừng thế tấn công lại.
“Thiên mệnh chi tử, không hổ danh là thiên mệnh chi tử. Cho dù khí vận chi tử đứng trước mặt ngươi thì cũng chỉ đến thế mà thôi.
Cuối cùng thì ta cũng hiểu tại sao bọn ta lại thua ngươi. Ha ha ha… thua ngươi thật sự không oan tí nào.”
Dứt lời, Lục Tiêu Nhiên một kiếm chém chết hắn khiến hắn biến thành tro bụi.
Ngay khi hắn biến thành tro bụi, một luồng ánh sáng màu đỏ đột nhiên bắn ra, dường như muốn chạy thoát.
Dường như ánh sáng màu đỏ kia không phải tồn tại ở thế giới này, Lục Tiêu Nhiên dùng Thần binh công kích nó cũng không thể làm cho nó bị thương.
Có điều Lục Tiêu Nhiên không đả thương được nó thì không có nghĩa là hắn không làm gì được.
Trong nháy mắt, khi ánh sáng muốn chạy thoát thì Vượng Tài bay ra từ trong cơ thể Lục Tiêu Nhiên, hóa thành một luồng sáng lấp lánh bắt lấy nó, sau đó cắn nó một phát rồi ăn tươi nuốt sống nó.
Đến lúc này, bên tai Lục Tiêu Nhiên vang lên giọng nói của Vượng Tài.
“Ting, chúc mừng chủ nhân, tiêu diệt khí vận chi tử thành công, thưởng tu vi cảnh giới X1.”
“Ting, chúc mừng chủ nhân, tiêu diệt khí vận chi tử thành công, thưởng một quả trứng Thần thú cực phẩm.”
“Ting, chúc mừng chủ nhân, tiêu diệt khí vận chi tử thành công, thưởng Thần giai cực phẩm bút Nhân Hoàng X1.”
“Ting, chúc mừng chủ nhân, tiêu diệt khí vận chi tử thành công, thưởng Thần giai cực phẩm sách Địa Hoàng X1.”
…
Một loạt nhắc nhở đều là ban thưởng, Lục Tiêu Nhiên cũng không quá để ý, khi nào trở về thì hắn nhìn lại xem có đồ nào tốt.
Sau khi Vượng Tài ăn khí vận của Lý Lưu Thủy xong thì lại chui vào cơ thể của Lục Tiêu Nhiên.
“Chủ nhân, tiếp theo ta sẽ bắt đầu thực hiện nâng cấp, có thể phải mất một thời gian dài mới xuất quan được, chủ nhân đừng nhớ ta đó.”
“Yên tâm nâng cấp đi, ta sẽ không nhớ ngươi đâu.”
Vượng Tài: “…”
Lục Tiêu Nhiên cũng không thèm quan tâm nó nữa, quay người nhìn mấy đồ đệ bảo bối của mình, hắn thi triển Thanh Đế Trường Sinh Quyết chữa trị cho đám người Vân Ly Ca, khôi phục thể lực về mức tốt nhất.
Mọi người đứng dậy, chắp tay khom người về phía Lục Tiêu Nhiên.
“Đa tạ sư tôn ra tay.”
“Các ngươi vất vả rồi. Rất may là trận này chúng ta toàn thắng.”
Nghe được tin này mọi người mừng rỡ như điên.
“Cuối cùng cũng tiêu diệt được hai tên Phương Ngạo Thiên và Lý Lưu Thủy rồi.”
“Sư tôn vạn tuế!”
“Chưa xong đâu, chúng ta vẫn còn phải tiêu diệt Nạp Lan Hồng Ngọc nữa. Đó là người đã hãm hại Vô Hà sư tỷ vô cùng thê thảm.”
Cơ Vô Hà gật đầu.
Nạp Lan Hồng Ngọc thật sự là xấu xa nhất.
Nếu như không phải nàng bắt Tử Ninh Vương đưa mình đến Lâm gia nhỏ bé, khiến cho mình trở thành một tên ăn mày khố rách áo ôm, ăn không no ngủ không yên thì mình sẽ không gặp phải Lâm Phi, cũng sẽ không xảy ra nhiều chuyện sau đó.
Có thể nói, Nạp Lan Hồng Ngọc chỉ coi nàng như một quân cờ nhỏ trong tay, điều khiển hết nửa đời trước của nàng.
Sau khi hết tác dụng thì vứt đi.
Điều này khiến Cơ Vô Hà cảm thấy mình giống như một con rối vậy.
Thế nhưng bây giờ sư tôn đã cho nàng cơ hội trả thù.
Huống chi mình còn gặp được sư tôn, còn có các sư huynh, sư đệ, sư muội, nhiều người thân như vậy cũng đủ để bù đắp lại những khốn khổ trước kia của nàng.
“Được rồi, mọi chuyện đã xong xuôi rồi, chúng ta cũng nên trở về thôi.”
Ngay khi Lục Tiêu Nhiên chuẩn bị rời đi, ở đằng xa bỗng truyền đến một tiếng hét.
“Đợi một chút.”
Hắn dừng động tác, một giây sau thì thấy tông chủ của Thiên Kiếm Tông thuấn di đến đây.
“Phù ~! Phù ~!”
Có thể nhìn ra được tốc độ của hắn rất nhanh, chắc là chưa đến hai ba giây đã vượt mấy trăm dặm về đây.
Cho dù là Võ Tôn cũng hơi mệt một chút.
“Ngươi chính là người đã dạy Trường Sinh phải không?”
Tông chủ của Kiếm Tông đã nghĩ đến chắc chắn là có người đã dạy dỗ Lê Trường Sinh từ lâu.
Cho nên bây giờ nhìn thấy Lục Tiêu Nhiên, việc đầu tiên làm là xác nhận xem có đúng không.
Lục Tiêu Nhiên gật đầu.
Thấy hắn xác nhận, tông chủ của Kiếm Tông lập tức khom người.
“Lão hủ này ở đây, thay mặt phụ mẫu của Trường Sinh xin cảm tạ tiền bối.”
“Không cần khách khí, Trường Sinh là đồ đệ của ta, ta dạy bảo hắn là chuyện đương nhiên.”
“Ta nhìn Trường Sinh lớn lên, ta coi hắn giống như cháu trai ruột của ta vậy. Năm đó ta không thể bảo vệ thật tốt cho phụ mẫu hắn, cũng không bảo vệ được cho hắn, nếu như không có ngươi thì chỉ sợ bây giờ ta cũng không biết hắn đang ở đâu.”