favicon-ttlTàng Thư Lâu
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Thể loại
  • Mới cập nhật
favicon-ttlTàng Thư Lâu

Nền tảng số 1 dành cho những độc giả yêu thích thể loại truyện Nam Chủ

Điều hướng

Trang chủDanh sách truyệnTruyện mới cập nhậtThể loại truyện

Hỗ trợ

Chat với chúng tôiFAQ

Người dùng phải tuân thủ đầy đủ mọi quy định pháp luật và quy định quốc gia khi chia sẻ nội dung trên nền tảng. Bất kỳ bài viết, hình ảnh hay bình luận nào vi phạm thuần phong mỹ tục, chứa nội dung bạo lực hoặc không hợp pháp sẽ bị xóa bỏ ngay lập tức. Mọi quyền sở hữu trí tuệ đối với tiểu thuyết, bài bình luận, ảnh hoặc tư liệu khác trên trang này đều thuộc về tác giả gốc. Nền tảng chỉ đóng vai trò làm công cụ lưu trữ và hiển thị—mọi nội dung đều do người dùng tải lên. Trong trường hợp có đơn khiếu nại liên quan đến bất kỳ cá nhân hay tổ chức nào, chúng tôi sẽ phối hợp xác minh và gỡ bỏ nội dung vi phạm ngay khi nhận được yêu cầu.

© 2025 TangThuLau. All rights reserved.

Made with by Tàng Thư Lâu
  1. Trang chủ
  2. Ta Thiên Tài Như Vậy Vì Sao Còn Muốn Thu Đồ Đệ
  3. Chương 310: Thân thế đời trước

Chương 310: Thân thế đời trước

Dừng một chút, hắn lại nói:

“Tiền bối, không biết ngươi có thể nói cho vãn bối biết ngươi là người của tông môn nào không, để sau này ta có thể đi thăm Trường Sinh.”

Hắn biết chắc chắn Lê Trường Sinh sẽ không ở lại Thiên Kiếm Tông.

Hơn nữa, cho dù Lê Trường Sinh bằng lòng ở lại thì hắn cũng sẽ không để cho Lê Trường Sinh ở lại.

Có sư tôn là Lục Tiêu Nhiên tốt như vậy, để hắn ở lại Thanh Liên Kiếm Tông không phải là đang phá hỏng tiền đồ của hắn hay sao?

Có điều, dù sao mình cũng coi hắn như con cháu ruột thịt, sau này mình vẫn muốn đi thăm Lê Trường Sinh một chút.

Lục Tiêu Nhiên lắc đầu.

“Ta ở ẩn đã quen, không thích nói thân phận cho người khác. Có điều nếu như sau này Trường Sinh muốn về thăm thì cũng có thể.”

“Vậy được rồi, nếu đã vậy thì cứ làm theo lời của tiền bối nói.”

Nói xong tông chủ của Thiên Kiếm Tông đi đến trước mặt Lê Trường Sinh, lấy ra một chiếc nhẫn trữ vật.

“Trường Sinh, đây là nhẫn trữ vật của ta, bên trong có hai mươi triệu linh thạch cực phẩm mà ta đã tích lũy mấy nghìn năm qua, ngươi cầm lấy mà dùng.”

“Lâm gia gia.”

Hốc mắt Lê Trường Sinh hơi cay cay.

Nhưng hắn cũng không nhận lấy mà nhìn Lục Tiêu Nhiên, như là muốn trưng cầu ý kiến của hắn.

Một ngày làm thầy, cả đời làm cha, những việc như này hắn nên nghe theo lời của Lục Tiêu Nhiên.

Lục Tiêu Nhiên gật đầu.

Hắn là sư tôn của Lê Trường Sinh chứ không phải phụ thân của Lê Trường Sinh.

Hơn nữa chính phụ thân của Lê Trường Sinh cũng không thể ngăn cản gia gia cho tôn tử tiền tiêu vặt.

“Cho ngươi thời gian nửa nén nhang.”

Nói xong, Lục Tiêu Nhiên quay người rời đi, mà đám người Vân Ly Ca cũng thức thời đi theo.

Thấy sư tôn đồng ý, Lê Trường Sinh mới nhận lấy số linh thạch vừa rồi.

Hắn biết trong lòng gia gia vẫn luôn cảm thấy áy náy với phụ mẫu hắn, nếu hắn không nhận linh thạch, có lẽ hắn sẽ thấy áy náy cả đời, hắn hiểu được chuyện này rất có hại với võ đạo.

Nhưng hắn cũng không lấy suông linh thạch của đối phương.

“Lâm gia gia, linh thạch và tấm lòng của ngươi, ta nhận lấy. Nhưng mà ta cũng có một ít đồ vật cho ngươi.”

Lâm tông chủ vội vàng xua tay.

“Ta không cần, ngươi sống bên ngoài một mình không dễ dàng gì, ta ở Thanh Liên Kiếm Tông không thiếu gì cả, ngươi không cần cho ta gì hết.”

“Vậy không được, Thanh Liên Kiếm Tông là nhà của ta, ta đến đây, làm hỏng cả nhà, không thể cứ thế chạy lấy người. Ngươi cũng cần phải bàn giao với các đệ tử khác.”

Vốn dĩ Lâm tông chủ muốn từ chối, nhưng khi hắn nhận ra ánh vàng kia, đồng tử lập tức co rút lại, hoàn toàn không tin nổi.

“Đây là Thanh Liên Kiếm Điển đã thất truyền ngàn năm của Thanh Liên Kiếm Tông ta sao? Trời ạ, Trường Sinh, ngươi lấy được nó từ đâu vậy?”

Lê Trường Sinh cười bình thản.

“Là sư tôn cho ta, bởi vì công pháp này chỉ có duy nhất các đời tông chủ Thanh Liên Kiếm Tông mới có thể tu luyện được, ta nghĩ sư tôn sẽ không nói gì đâu.”

Dừng một chút, hắn lại móc ra một trường kiếm Đế binh.

“Trước đây ta làm nổ một cái Đế binh, bây giờ còn dư lại một Đế binh. Thanh Liên Kiếm Tông chỉ có một thanh Đế binh hạ phẩm, thực sự hơi giản dị, thanh Đế binh cực phẩm này, coi như là ta bồi thường cho Thanh Liên Kiếm Tông.”

“Cái gì! Thế này… thế này không được đâu, thứ này quá quý giá. Trường Sinh, ngươi cho ta thanh kiếm này, lỡ như sư tôn ngươi nổi giận thì sao?”

“Không sao, sư tôn ta sẽ hiểu thôi, hơn nữa chỉ là một thanh kiếm Đế binh, sư tôn của ta không keo kiệt tới vậy.”

Râu bạc của Lâm tông chủ không khỏi rung rung.

Chỉ là một thanh kiếm Đế binh.

Có nhầm không đấy?

Nên biết rằng Thanh Liêm Kiếm Tông là một tông môn siêu đẳng, mạnh hơn Huyền Vũ Chân Tông, mạnh hơn vương phủ Đại Chu, chỉ yếu hơn một ít tông môn ở hoàng thất Đại Chu.

Cho dù là vậy, Thanh Liên Kiếm Tông chỉ có một thanh Đế binh.

Mà theo ý của Trường Sinh, có vẻ sư tôn hắn sẽ không quá bận tâm.

Đầu năm nay còn có người không coi trọng Đế binh, trời ơi, hắn là nhân vật đạt tới cấp độ nào rồi vậy?

“Mặt khác, Lâm gia gia, chuyện sư tôn ta, còn có chuyện của ta, hy vọng ngươi không nói cho bất kỳ ai khác, sư tôn ta không thích có người tiết lộ chuyện của hắn.”

“Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ không nói gì.”

Lục Tiêu Nhiên là sư tôn của Lê Trường Sinh, Lâm tôn chủ coi Lê Trường Sinh như cháu của mình, làm sao tiết lộ chuyện bí mật của Lục Tiêu Nhiên được?

Có khác gì mang tai họa cho Lê Trường Sinh?

“Như vậy thì tốt. Lâm gia gia, ta không thể để sư tôn chờ quá lâu, sau này ta sẽ trở về thăm ngươi, ngươi bảo trọng, Trường Sinh đi đây.”

Lê Trường Sinh cúi đầu thật sâu, xoay người rời đi.

Lâm tông chủ đuổi theo hai bước, la lớn:

“Trường Sinh, có rảnh thì thường xuyên trở về thăm ta.”

Lê Trường Sinh không đáp lại, trong lúc tạm biệt, nói càng nhiều, lòng càng chua xót.

Rất nhanh, hắn đã tới bên cạnh Lục Tiêu Nhiên, đám sư huynh muội đều đang đợi hắn.

“Sư tôn, đệ tử tự tiện làm chủ đưa Thanh Liên Kiếm Điển cho Lâm gia gia, còn để lại một thanh Đế binh, mong sư tôn tha tội.”

Lục Tiêu Nhiên không trách cứ quá nhiều, Lê Trường Sinh có hiếu là việc tốt, hắn không cần làm chuyện vô tình vô nghĩa.

Còn Đế binh và công pháp Đế giai, bây giờ đối với hắn chẳng khác gì cải trắng, hoàn toàn không để bụng.

“Không sao, nhưng mà hắn sẽ không để lộ bí mật của chúng ta chứ?”

“Trái lại sẽ không, Lâm gia gia giống như phụ thân ta vậy, coi ta như con, cũng coi ta như người thân của hắn, hắn tuyệt đối sẽ không làm chuyện có hại đến ta.”

“Vậy là tốt rồi. Đi thôi, chúng ta cần phải trở về.”

Trên thế giới này, người biết Lê Trường Sinh bái hắn làm sư tôn không nhiều lắm, hơn nữa cho dù có biết cũng không nhất định biết hắn là ai.

Cho nên Lục Tiêu Nhiên có thể yên tâm một chút.

Chương trướcChương tiếp