“Sư tôn, sau khi chúng ta trở về, có phải cần đối phó với kẻ thù của tiểu sư muội không.”
“Tạm thời không vội, trước cứ nghỉ ngơi một chút, trận này mọi người đều mệt mỏi rồi, cần xoa dịu và lắng đọng lại tinh thần, để xem có thể đột phá tu vi của các ngươi hay không.”
“Chúng ta cứ nhàn rỗi như vậy sao?”
“Không phải, ta chuẩn bị thành lập một tông môn, tiếp tục tìm chỗ khác che giấu tung tích.”
“Lại muốn ‘cẩu’ tiếp à?”
…
Phía nam Vạn Cổ Lâm Hải, ở cửa hang vách đá cheo leo, một bà lão dựa vào núi đá híp mắt nhìn về phương hướng Đại Chu.
“Vòng quay vận mệnh khổng lồ đã bắt đầu chuyển động. Số mệnh luân hồi sắp mở ra. Một đời này, không biết ngươi có phá tan được nguyền rủa và ràng buộc.
Chôn vùi và bất diệt, chí cao vô thượng hay tan vào hư vô.
Ngươi… sẽ đi theo con đường nào?”
Sau khi nhẹ giọng ngâm nga một lúc, bà lão ngẩng đầu nhìn vào không trung, ánh mắt sâu xa, dường như có thể bay lên chín tầng trời.
“Sư tôn, lần này chúng ta có thể thành công sao?”
Sau một lát, một bóng người lặng yên đi tới bên cạnh vách đá, chắp tay với bà lão.
“Bái kiến Thiên Cơ lão nhân.”
“Chuyện gì?”
“Hồi bẩm Thiên Cơ lão nhân, gia tộc Nạp Lan phái một ít đệ tử và trưởng lão, hình như muốn đến Đại Chu.”
“Chuyện này bình thường, Nạp Lan Hồng Ngọc trộm bí bảo bất truyền của gia tộc Nạp Lan, đó chính là pháp bảo được chế tạo đặc biệt từ xương cốt tổ tiên gia tộc Nạp Lan, ngay cả Đế binh cũng không đánh bại nổi. Bây giờ nó đã bị hài tử kia đánh nát, gia tộc Nạp Lan không có khả năng chịu để yên đâu.”
“Vậy lúc đó chúng ta có cần ra tay không Thiên Cơ lão nhân?”
“Không cần. Để bọn họ đi đi. Hài tử kia giết người ngày càng nhiều mới có thể lợi dụng máu tươi và khí vận rửa sạch dơ bẩn trên người hắn, bộc lộ ra con người thật. Cứ để gia tộc Nạp Lan tùy tiện gây sức ép thôi.”
“Vâng.”
“Mặt khác tới đế quốc Đại Tần và Đại Chu động tay một phen. Khi khí vận chi tử của Đại Chu đã bị chém giết gần chết, đó là lúc đưa Gia Cát Phỉ Nhi đến đó.”
“Vâng.”
…
Mất vài ngày khi đám người Lục Tiêu Nhiên trở lại Hoàng Đô mới biết được, đám Vân Ly Ca đã đánh mất Thanh Đồng Cổ Điện của Phương Ngạo Thiên rồi, suýt nữa khiến hắn tức chết.
“Đó chính là bảo bối của khí vận chi tử, ngươi lại dám đánh mất?”
“Ơ… sư tôn, nói đúng hơn là bị Lý Lưu Thủy đánh bay, không liên quan gì đến bọn ta.”
“Ngươi không lấy nó đập Lý Lưu Thủy, nó sẽ bị Lý Lưu Thủy đánh bay sao?”
“Ơ…”
“Lập tức đi tìm về cho ta, tìm không ra ta đập nát mông các ngươi.”
Lục Tiêu Nhiên đá mông Vân Ly Ca một cái, Vân Ly Ca vội vàng rời đi.
Lục Tiêu Nhiên nổi giận mà không có chỗ xả, lại nhìn xuống mấy đệ tử khác.
Cơ Vô Hà vội vàng mở miệng nói:
“Sư tôn, ta giúp ngươi trông coi đại sư huynh, tránh để hắn lười biếng.”
Nói xong, nàng bay nhanh rời đi, đuổi theo Vân Ly Ca.
Phương Thiên Nguyên ho nhẹ một tiếng, nói:
“Sư tôn, gần đây eo ta hơi đau, sư tôn, ta đi Quốc Đan Đường xem sao, hôm nay bọn họ có khuyến mãi thuốc dán, mua một tặng mười.”
Còn lại Lê Trường Sinh và Gia Cát Tử Quỳnh, hai người mở to mắt nhìn, tỏ vẻ cực kỳ vô tội làm Lục Tiêu Nhiên thực sự hết cách.
“Sư tôn, chuyện này không liên quan gì đến bọn ta, hai bọn ta không hề tham gia vào chuyện đó.”
Lục Tiêu Nhiên im lặng một lát, chợt mở miệng nói:
“Có phải áo giáp Đế binh của hai người các ngươi đều bị hỏng hết rồi không?”
Lê Trường Sinh gật đầu.
“Ơ… hình như vậy.”
“Thế hai người các ngươi không biết quý trọng trang bị của mình, làm chúng ta chịu tổn thất lớn như vậy. Nằm sấp xuống hết cho ta, sư tôn muốn đích thân giáo dục hai người các ngươi lại cho tốt, nằm sấp xuống hết cho ta.”
Lê Trường Sinh: “…”
Gia Cát Tử Quỳnh: “…”
“Sư tôn, nếu ngươi thấy ngứa tay muốn đánh người thì ngươi cứ việc nói thẳng, đừng vòng vo tam quốc nhiều vậy làm gì được không?”
“Nói xằng nói bậy, ngươi coi ta là loại người nào hả? Nằm sấp xuống!”
Sau một lát, tiếng kêu thảm thiết của hai người hết đợt này lại đến đợt khác truyền ra từ biệt viện.
Lục Tiêu Nhiên đánh rất tàn nhẫn, bởi vì hắn rất tức giận.
Mấy đồ đệ ngu ngốc này, vậy mà đánh mất đồ của khí vận chi tử, thứ quan trọng như vậy, làm sao hắn không tức giận cho được?
Không phải hắn đau lòng Thanh Đồng Cổ Điện, hay đồ vật bên trong Thanh Đồng Cổ Điện.
Nói sao thì mấy thứ kia hắn cũng có, hắn không thiếu mấy cái Đế binh linh tinh này nọ.
Chẳng qua là khí vận chi tử vốn đã rất đáng sợ, nếu đồ của khí vận chi tử rơi vào tay người khác, lại tạo ra một khí vận chi tử, sau đó cẩu vài thập niên, trở thành cao thủ hàng đầu, tát một cái khiến hắn té chết.
Vậy chẳng phải hắn uất ức đến chết sao?
Ngay lúc Lục Tiêu Nhiên đang dốc lòng dạy dỗ đệ tử của mình, một nô bộc nhanh chóng chạy vào.
“Lục tiền bối, bên ngoài có người tìm ngươi.”
“Có người tìm ta? Hắn có nói là ai không?”
Lục Tiêu Nhiên hơi kinh ngạc, có ai ở vương đô muốn tìm hắn sao?
“Bẩm Lục tiên sinh, đối phương nói bọn họ đến từ Thiên Ma Tông.”
“Thiên Ma Tông.”
Sắc mặt Lục Tiêu Nhiên trở nên kỳ cục.
Chẳng lẽ là đám tông chủ?
Nhưng mà sao đám tông chủ lại đột nhiên đến đây?
Không bình thường.
“Trước tiên để bọn họ đến thư phòng của ta chờ, ta chuẩn bị một chút sẽ qua ngay.”
“Vâng.”
Lục Tiêu Nhiên lại cẩn thận “dạy dỗ” Lê Trường Sinh và Gia Cát Tử Quỳnh thêm một chút, sau đó mới đến thư phòng của mình.
Rất nhanh, hắn thấy được tông chủ, đại trưởng lão, còn có Lý Đạo Nhiên ở thư phòng.
“Tông chủ, đại trưởng lão, sao các ngươi lại đến đây? Cũng không nói một tiếng cho ta biết, để ta chuẩn bị trước cho tốt, đón gió tẩy trần cho các ngươi.”
Tông chủ lập tức xua tay, vẻ mặt có chút cẩn trọng.