“Ta lớn lên ở Thiên Ma Tông, Thiên Ma Tông có ơn nuôi dưỡng ta, ta không phải là loại người vong ơn phụ nghĩa. Ta chỉ muốn an tĩnh mà tu luyện, không muốn tham gia vào quá nhiều vào mấy chuyện trần tục. Cho nên ta muốn mang theo mấy đồ đệ, tìm nơi lánh đời, sáng tạo một tông môn, tĩnh tâm tu luyện.”
“Ta hiểu được, đây là tính cách của ngươi. Được, không thành vấn đề. Đến lúc đó ta nhất định sẽ đến chúc mừng.”
“Thôi đừng, ta chỉ muốn thành lập một tông môn đặc biệt nhỏ bé, hoàn toàn không muốn dính dáng đến bất kỳ thế lực nào.”
Trần tông chủ dở khóc dở cười.
“Ngươi đã mạnh đến vậy, cần phải cẩn thận thế sao?”
“Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên.”
“Vậy cũng đúng, nhưng mà ta sẽ giữ lại Chỉ Thủy Phong cho ngươi, sau này nếu ngươi muốn quay về thì lúc nào cũng có thể. Thiên Ma Tông mãi mãi là nhà của ngươi.”
Lục Tiêu Nhiên gật đầu.
Lúc sau, hắn chiêu đãi mấy người tông chủ yến tiệc linh đình, lại tặng một ít công pháp và binh khí Thánh giai, rồi mới đưa mấy người tông chủ trở về.
Sau này, có tỷ lệ cao phải trở lại Thiên Ma Tông.
Nhưng mà coi như Lục Tiêu Nhiên đã trả ơn nuôi dưỡng của Thiên Ma Tông.
Có vài thời điểm đối với một tu sĩ, nếu thấy nhớ mong trong lòng cũng không tốt, về sau dễ dàng sinh ra tâm ma trên con đường tu hành.
Bây giờ trong lòng không thấy mắc nợ Thiên Ma Tông, trong lòng Lục Tiêu Nhiên lại càng thêm nhẹ nhàng, tâm cảnh tu hành càng thêm thông suốt.
Chờ đến khi đưa tiễn bọn tông chủ đi rồi, Lục Tiêu Nhiên mới trở lại nơi ở của mình, lấy lệnh bài ra.
Trong tay cầm lấy vật liệu lạnh lẽo cứng rắn, sắc mặt Lục Tiêu Nhiên có chút nghiêm trọng.
“Tấm thiết bài này, thế mà được tạo ra từ chất liệu Thần binh.”
Đây cũng là lý do tại sao trước khi đưa cho hắn, Trần tông chủ không nhìn ra lệnh bài này làm từ thứ gì.
Thực tế đừng nói là hắn, cho dù là Nạp Lan Hồng Ngọc, cao thủ cấp bậc Võ Tôn trước đây không phải cũng nhìn không ra Định Sơn Thần Trụ trong tay của hắn là Thần binh sao?
Nói cho cùng thì Thần binh đã vượt quá nhận thức của thế giới này.
Chúng nó kể cả khí thế lẫn vật liệu làm ra đều đã vượt xa binh khí thông thường, Đế binh cũng không có tư cách kiêu ngạo trước mặt Thần binh.
Đám người Lý Lưu Thủy có thể nhận ra Thần binh trong tay của hắn là vì hắn đã phóng thích khí thế của Hiên Viên Kiếm, nên bọn họ mới có thể đoán được.
Trên thế giới này, dưới tình huống phân biệt bằng vật liệu, sợ là chỉ có Lục Tiêu Nhiên mới có thể liếc mắt qua liền nhận ra được đó là vật liệu Thần binh.
Cũng khó trách, trên tay Lục Tiêu Nhiên có quá nhiều Thần binh.
Khi có quá nhiều Thần binh, xem nhiều sẽ thành thói quen.
“Mặt trên lệnh bài này viết tên của ta, Lục Tiêu Nhiên, chắc không phải được người ta tùy tiện, mà là đặc biệt tìm ra để khắc tên ta lên.”
Thú vị, có thể lấy được vật liệu Thần binh, khắc tên của ta, xem ra gia tộc sau lưng ta không hề đơn giản.”
Giờ phút này, dường như Lục Tiêu Nhiên hiểu ra vì sao khi hắn xuyên đến đây lại có tư chất yêu nghiệt như vậy.
Sợ là có liên hệ mật thiết đến huyết mạch trong cơ thể của hắn.
Ngắm nghía lệnh bài trong tay, Lục Tiêu Nhiên hơi nhíu mày, nghĩ tới một vấn đề.
Trải qua vài lần chém giết khí vận chi tử, cũng thuận tiện so sánh một chút, sau khi hắn dính đến khí vận chi tử, Lục Tiêu Nhiên lờ mờ phát hiện có khả năng hắn không phải người bình thường.
Cứ cho là không phải người qua đường giáp, thì ít nhất cũng không phải là vai ác.
Người qua đường giáp không thể lợi hại như hắn, vai ác không phải lúc nào cũng khiêm tốn như hắn.
Hơn nữa hắn còn có một thân thế khó lường, cùng với thân phận xuyên không, tư chất nghịch thiên, thậm chí còn có bàn tay vàng.
Như vậy có thể nghi ngờ thật ra chính hắn cũng là một khí vận chi tử.
Bởi vì, vai ác nhất định không thể đóng được vai chính.
Có thể chém giết khí vận chi tử, vậy thì nhất định phải là khí vận chi tử.
Nhưng mà không rõ hắn là khí vận chi tử loại nào.
“Thôi đi, không nghĩ nữa, đợi Vượng Tài ra rồi nói, chắc là lại có được thêm ít ký ức mới, đến lúc đó lại suy nghĩ xem rốt cục ta là ai.”
Dù sao làm khí vận chi tử vẫn mạnh hơn không phải khí vận chi tử.
Ít nhất hắn không cần lo lắng vấn đề dễ bị giết chết.
Đương nhiên hắn vẫn phải cẩn thận như cũ, bởi vì chính hắn đã giết bốn khí vận chi tử khác.
Chứng minh rằng hắn vẫn có khả năng bị người khác giết chết.
Nghĩ như vậy, Lục Tiêu Nhiên cất lệnh bài đi.
Bây giờ hắn cũng lười đi tìm gia tộc đã vứt bỏ mình, dù sao người ta cũng đã vứt bỏ mình rồi, còn lãng phí thời gian đi tìm làm gì, như vậy không phải tốn tài nguyên vô ích sao?
Vẫn nên đi tìm một tông môn, mang theo các đệ tử đi bế quan tu luyện thì hơn.
Ôm ý nghĩ như vậy, Lục Tiêu Nhiên tìm Cơ Vô Thương, để hắn ban cho mình một miếng đất, cũng như một đỉnh núi nhỏ để làm chỗ ở cho tông môn.
…
Cùng lúc đó, một bên khác, Vân Ly Ca và Cơ Vô Hà đã tới gần Thanh Liên Kiếm Tông, bắt đầu tìm kiếm Thanh Đồng Cổ Điện của Phương Ngạo Thiên.
“Ta nhớ rõ dựa trên khoảng cách bị đánh bay kia, chắc hẳn phải ở gần đây mới đúng, sao lại tìm không ra chứ?”
“Hay là bị ai nhặt đi rồi?”
“Không biết Thanh Đồng Cổ Điện kia có sản sinh ra linh thức không, nếu như có sinh ra linh thức, liệu có phải nó đã ẩn náu hoặc là đã trốn đi rồi không?”
“Đừng nói nữa, nếu như không phải ngươi dùng nó ném Lý Lưu Thuỷ thì cũng sẽ không biến thành như thế này.”
“Vẫn nên tiếp tục tìm thêm chút đi.”