Nhưng kết quả hắn lại bị giết chết, ngay cả một tia hồn phách cũng không còn, ta muốn hồi sinh hắn cũng không thể được.
Hiện tại đám ngu xuẩn các ngươi còn không bằng cả hắn. Nếu không phải ta chỉ là một khí linh, còn chưa luyện ra chân thân, thật sự là hận không thể giết chết hết các ngươi.”
Lục Y vội vàng dập đầu nói:
“Vãn bối biết mình vô năng, sau khi trải qua kiếp nạn lần này, tiền bối muốn đánh muốn phạt, vãn bối tuyệt đối không oán hận một lời. Nhưng hiện tại, vẫn xin tiền bối ra tay tương trợ.”
Khí linh thở dài một hơi.
“Bỏ đi bỏ đi, nếu như ngươi chết rồi, ngay cả một người sai bảo ta cũng không còn. Thôi vậy, cứ giúp ngươi trước, vượt qua cửa ải khó khăn trước mắt này đã.”
Dứt lời, hắn vung tay đưa cho Lục Y một bình đan dược, còn có một món khôi giáp Đế binh và một thanh trường kiếm Đế binh.
“Gần như cái tên Phương Ngạo Thiên ngu xuẩn kia đã tiêu hết sạch Đế binh của ta rồi, hiện tại còn thừa lại ba món Đế binh, hai món Đế binh này ngươi cầm lấy dùng trước đi. Đan dược cũng đều là đan dược chữa thương Thánh giai cực phẩm, cùng với cả đan dược bổ sung linh khí. Ngươi cầm lấy dùng trước đi.”
Lục Y vui mừng khôn xiết.
“Đa tạ tiền bối.”
Dứt lời, nàng nhận lấy trường kiếm Đế binh và khôi giáp Đế binh, cộng thêm cả đan dược Thánh giai, sau đó mở miệng nói:
“Tiền bối, bởi vì ngăn cản khí tức của ngươi lộ ra ngoài, ta để ngươi vào trong túi trữ vật trước, ngươi sẽ không để ý chứ.”
“Không sao. Nhưng đừng quá lâu.”
“Tiền bối yên tâm, vãn bối nhất định sẽ cố gắng thoát khỏi gian nan, sau đó thả tiền bối ra khỏi túi trữ vật.”
Nói xong, nàng lập tức lui ra ngoài, dùng túi trữ vật thu lại Thanh Đồng Cổ Điện.
Khí linh ở bên trong Thanh Đồng Cổ Điện không nhịn được lắc đầu.
“Đáng tiếc tư chất của Lục Y này quá kém, còn chẳng có khí vận gì đó, chỉ là một thứ rác rưởi. Nếu không thì lão phu cũng có thể suy nghĩ việc ký kết khế ước với nàng, giúp đỡ nàng tu luyện.
Chẳng qua thôi vậy, lợi dụng nàng trước đã, bồi dưỡng nàng, sau đó tìm cơ hội tìm kiếm một đại khí vận giả thích hợp để ký kết khế ước.
Đợi đến khi đối phương tu luyện thành công, ta lại thừa cơ đoạt xác, từ đó trở đi, ta sẽ hoàn toàn từ một khí linh biến thành một nhân loại.
Ha ha ha ha...”
Mà Lục Y lại là nhìn túi trữ vật trước mắt, khóe miệng khẽ nhếch.
Đồ vật trong Thanh Đồng Cổ Điện đã bị Phương Ngạo Thiên tiêu gần hết từ lâu, Đế binh đều nổ tung chỉ còn thừa lại ba món.
Bây giờ mình lại đoạt được hai món, còn có đan dược Thánh giai, trước đó còn có cả công pháp Đế giai, những thứ này đã đủ để sau này mình tu luyện trở thành Võ Đế một phương!
Về phần Thanh Đồng Cổ Điện, đương nhiên là giao cho Lục Tiêu Nhiên rồi.
Loại nhân vật như Lục Tiêu Nhiên chắc chắn sẽ không bỏ qua khí linh của Thanh Đồng Cổ Điện.
Đợi đến khi hắn tiêu diệt khí linh của Thanh Đồng Cổ Điện, trên thế giới này sẽ không còn Thanh Đồng Cổ Điện nữa.
Bộ lạc Cổ Viên, người chiến thắng cuối cùng sẽ là mình.
Đương nhiên, Lục Y sẽ không có bất kì lòng hổ thẹn nào.
Nàng cũng đã trả giá rất nhiều đấy, ít nhất nàng đã hầu hạ Phương Ngạo Thiên nhiều ngày như vậy, bây giờ những Đế binh, đan dược cùng với công pháp này, tạm thời coi như là phí tổn thất mà Phương Ngạo Thiên cho mình.
Nghĩ như vậy, Lục Y lập tức mang theo Thanh Đồng Cổ Điện đến cửa, hai người Vân Ly Ca đã đợi ở đây từ lâu.
Lục Y ý cười dạt dào giao túi trữ vật cho hai người.
“Này, Thanh Đồng Cổ Điện các ngươi cần ở trong này. Nó quá nặng, ta không bưng được, nên đã thu nó vào trong túi trữ vật.”
Vân Ly Ca nhận lấy túi trữ vật, thần thức nhìn lướt qua, quả nhiên là Thanh Đồng Cổ Điện, lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Lần này không bị đánh nữa rồi.
“Bà chủ, đa tạ ngươi rất nhiều.”
“Không có gì, sau này có rảnh thì thường đến trà lâu của ta uống trà.”
“Nhất định nhất định, đến lúc đó ta sẽ dẫn cả sư tôn sư đệ của ta đến ủng hộ ngươi. Hôm nay xin từ biệt ở đây trước, tạm biệt.”
“Tạm biệt.”
Đợi đến khi hai người Vân Ly Ca và Cơ Vô Hà rời khỏi, Lục Y lập tức gỡ linh thạch trong huyễn trận, co chân bỏ chạy.
Nàng đã quyết định rồi, nàng muốn giống như Lục Tiêu Nhiên, từ nay về sau tìm một nơi bí ẩn, không tu luyện đến cao thủ tuyệt đối sẽ không ra ngoài.
Cẩu đến thiên hoang địa lão!
...
Mà một bên khác, Lục Tiêu Nhiên cũng mang theo các đệ tử đi đến một góc trong núi hoang cằn cỗi nằm ở bên ngoài mấy chục nghìn dặm hoàng thành Đại Chu.
Nơi này đỉnh núi thấp cây cối lùn tịt, dưới chân núi có một đầm nước.
Có thể nói là khá cằn cỗi.
Nhìn thấy nơi chim không thèm ỉa này, ba người Phương Thiên Nguyên bỗng im lặng.
“Sư tôn, chúng ta thật sự phải xây dựng tông môn ở nơi này sao?”
“Có phải nơi này tồi tàn quá không?”
Lục Tiêu Nhiên tức giận liếc nhìn mấy người một cái.
“Các ngươi hiểu cái quái gì, ta nói với các ngươi, nơi như này mới là một nơi tốt, thắp đèn lồng cũng không tìm được. Ở nơi này, hễ là người có chút IQ đều sẽ không đến đây.”
Phương Thiên Nguyên: “...”
Lê Trường Sinh: “...”
Gia Cát Tử Quỳnh: “...”
“Sư tôn, những người mà ngươi nói kia là bao gồm mấy người chúng ta sao?”
“Cút đi! Chúng ta không giống những người khác, người khác sẽ không đến đây, đó là bởi vì bọn họ muốn tìm nơi linh khí phong phú để tu luyện. Chúng ta không cần nơi như thế. Nơi này là một môi trường tốt, vị trí địa lí hẻo lánh, cực kỳ thích hợp cho Vô Danh Tông của chúng ta phát triển.”