favicon-ttlTàng Thư Lâu
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Thể loại
  • Mới cập nhật
favicon-ttlTàng Thư Lâu

Nền tảng số 1 dành cho những độc giả yêu thích thể loại truyện Nam Chủ

Điều hướng

Trang chủDanh sách truyệnTruyện mới cập nhậtThể loại truyện

Hỗ trợ

Chat với chúng tôiFAQ

Người dùng phải tuân thủ đầy đủ mọi quy định pháp luật và quy định quốc gia khi chia sẻ nội dung trên nền tảng. Bất kỳ bài viết, hình ảnh hay bình luận nào vi phạm thuần phong mỹ tục, chứa nội dung bạo lực hoặc không hợp pháp sẽ bị xóa bỏ ngay lập tức. Mọi quyền sở hữu trí tuệ đối với tiểu thuyết, bài bình luận, ảnh hoặc tư liệu khác trên trang này đều thuộc về tác giả gốc. Nền tảng chỉ đóng vai trò làm công cụ lưu trữ và hiển thị—mọi nội dung đều do người dùng tải lên. Trong trường hợp có đơn khiếu nại liên quan đến bất kỳ cá nhân hay tổ chức nào, chúng tôi sẽ phối hợp xác minh và gỡ bỏ nội dung vi phạm ngay khi nhận được yêu cầu.

© 2025 TangThuLau. All rights reserved.

Made with by Tàng Thư Lâu
  1. Trang chủ
  2. Ta Thiên Tài Như Vậy Vì Sao Còn Muốn Thu Đồ Đệ
  3. Chương 318: Cẩu được

Chương 318: Cẩu được

“Sư tôn, chúng ta đã tên là Vô Danh Tông rồi vẫn còn phải phát triển sao?”

Lê Trường Sinh tỏ vẻ vô cùng khó hiểu.

Lục Tiêu Nhiên im lặng một lúc rồi nói:

“Có vẻ như ngươi đang rất rảnh, vậy thì nhiệm vụ xây phòng và xây đường núi giao cho ngươi. Đương nhiên, ta sẽ phong bế tu vi của ngươi trước để ngươi luyện tập.”

Lê Trường Sinh: “...”

“Sư tôn, bây giờ ta quỳ xuống còn kịp không?”

“Tổ tông ngươi quỳ xuống cũng không kịp, Thiên Nguyên và Tử Quỳnh giám sát hắn, nếu thấy hắn lười biếng thì lập tức phạt roi.”

“Sư tôn yên tâm, bọn ta chắc chắn sẽ không nương tay.”

Lục Tiêu Nhiên gật đầu, một lát sau lại đi xuống chân núi để bắt đầu bố trí trận pháp.

Lúc này Lê Trường Sinh mới dám thở phào một hơi nhẹ nhõm, xoa xoa cái trán đang toát đầy mồ hôi lạnh của hắn.

“Ở cùng sư tôn áp lực lớn như núi! Nhưng may là hắn cho sư huynh và sư muội giám sát, còn hơn là tự hắn làm.”

Hắn vừa dứt lời thì đã nhìn thấy Phương Thiên Nguyên và Gia Cát Tử Quỳnh đứng ở phía xa xa đang vui vẻ chọn dây mây.

“Sư huynh, dây này to nè.”

“Dây mảnh đánh mới đau. Hơn nữa còn nhiều gai.”

“Nhưng dây mảnh thì dễ bị dứt lắm.”

“Đứt thì lại đổi. Chỗ này không thiếu gì dây mây đâu.”

Lê Trường Sinh: “...”

Lục Tiêu Nhiên đang bố trí trận pháp của mình dưới chân núi, tuy rằng nơi này rất cằn cỗi, nhưng điều đó không có nghĩa là nó an toàn.

Ngược lại cũng may đám tiểu lâu la kia không có phiền phức gì.

Vấn đề thực sự gây đau trứng ở đây là, ngoài việc về sau có khả năng sẽ gặp cường giả cấp bậc Võ Đế, thì huyết thống tổ tiên của Lâm Phi cũng là một phiền phức quan trọng hơn.

Dựa theo những gì Cơ Vô Hà thăm dò được, có lẽ tin tức mà Thần Thạch kia tuyên bố là tuyên bố lên trời.

Vì vậy, nói một cách nghiêm túc thì nếu bây giờ không loại bỏ, có lẽ sau này sẽ gặp phải tình huống chạm mặt với cao thủ Thần giai.

Hiện tại chưa chắc bản thân hắn đã đánh thắng được Đại Đế, chứ đừng nói là những cao thủ Thần giai đó.

Tất cả sẽ xui xẻo đây.

Đó cũng là lý do vì sao Lục Tiêu Nhiên không ở lại Hoàng Đô mà lại chọn cẩu ở nơi này.

Hơn nữa, ngay từ đầu hắn cũng không nghĩ tới Hoàng Đô, hắn ở đó chỉ vì giết chết tên Lâm Phi – kẻ thù cũ của Cơ Vô Hà mà thôi.

Thật ra hắn đã có thể đi sau khi giải quyết xong Lâm Phi, nhưng bởi vì sau đó lại phát sinh thêm chuyện khác, Phương Ngạo Thiên và Lý Lưu Thủy lần lượt xuất hiện nên hắn mới không có cách nào rời khỏi được.

Còn có một vấn đề quan trọng khác là Sơn Hà Xã Tắc Đồ dung hợp với Đại Đạo Luân Hồi cũng có hạn chế nhất định, không có tính lâu dài.

Trước kia cũng vì Vượng Tài muốn nhanh chóng nâng cao thực lực của đám người Vân Ly Ca, cho nên mới dung nhập Đại Đạo Luân Hồi với Sơn Hà Xã Tắc Đồ, nhưng cũng chỉ một khoảng thời gian ngắn, bây giờ đã hết thời gian rồi, hiệu quả của Đại Đạo Luân Hồi cũng tan biến.

Việc này khiến hắn rất đau đầu.

Tổng hợp lại những yếu tố này, Lục Tiêu Nhiên mới lựa chọn một nơi bí mật để bế quan tu luyện trước.

Không chỉ nâng cao tu vi cho đám đệ tử, mà còn nâng cao tu vi cho bản thân, yêu cầu thấp nhất là phải để bản thân có thể tu luyện được đến Đại Đế, công pháp đạt đến Thần giai.

Còn phải cải tạo một vài Đế binh thành Thần binh hết.

Hoàn hảo!

Đặt ra mục tiêu nhỏ xong, bế quan mười nghìn năm trước đã.

Lục Tiêu Nhiên vừa nghĩ vừa bắt đầu bố trí trận pháp.

Hắn đã dùng năng lực trận pháp hoàn hảo đến cực hạn của mình để bố trí hơn một trăm trận pháp phòng ngự Đế giai, hơn hai trăm đội huyễn trận Đế giai, và thêm cả hơn năm trăm trận pháp công kích Đế giai.

Với trận hình này, đừng nói là Võ Đế, e rằng ngay cả các Thần giai cốt lõi tới đây cũng phải thận trọng một chút ấy chứ?

Lục Tiêu Nhiên hoàn toàn không để ý đến việc tiêu hao bao nhiêu.

Dù sao thì gần đây cũng mới tịch thu được một số lượng lớn linh thạch từ Hợp Hoan Tông, thiếu gì chứ không thiếu tiền.

Nhưng trong khi hắn đang miệt mài chăm chỉ bố trí trận pháp, một đôi mắt ẩn nấp trong đầm nước nhỏ đang nhìn chằm chằm hắn.

“Bản tôn đã bền bỉ cẩu ở đầm nước này hơn sáu ngàn năm, chưa bao giờ ra khỏi đây một lần. Không ngờ mặc dù như vậy mà vẫn không trốn tránh được. Loài người đáng chết, đến cả nơi cằn cỗi nhỏ bé này cũng không tha, còn muốn đến xây dựng sơn môn ở đây. Ức hiếp yêu quá đáng!”

Lục Tiêu Nhiên đang bố trí trận pháp đột nhiên sửng sốt, quay đầu nhìn đầm nước, không khỏi khẽ nhíu mày.

“Quái, sao ta lại cảm thấy đầm nước này có cảm giác gì đó là lạ nhỉ?”

Một lúc sau hắn lại lắc đầu, xoay người tiếp tục bố trí trận pháp.

Đầm nước yên tĩnh hơn một trăm giây mới nổi lên hai cái bong bóng.

“Xì~! Dọa bản tôn hết cả hồn, mới nãy tên tiểu tử này cảm nhận được sự tồn tại của bản tôn ư? Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy?

Hình như có chỗ nào đó sai sai thì phải?

Bản tôn cực khổ tu sáu ngàn năm, tu vi không thua gì mấy tu sĩ nhân loại thuộc hàng cường giả Võ Tôn nhất trọng.

Hơn nữa bản tôn trời sinh hợp với nước, gần như có thể hòa làm một với nước khi ở trong nước, không hề có bất kỳ khí tức nào khuếch tán ra ngoài được.

Kể cả là tu sĩ nhân loại đạt đến Võ Tôn thập trọng cũng chưa chắc có thể cảm nhận được bản tôn.

Chẳng lẽ tiểu tử này là cường giả Thánh cảnh?”

Một lát sau, trong đầm nước lại nổi lên hai cái bong bóng.

“Không đúng, không tới mức như vậy được, nếu trong nhân loại thì trông tuổi tác của hắn cũng có vẻ còn trẻ, hoàn toàn không giống như người đã sống mấy ngàn năm, làm sao có thể tu luyện đến Thánh cảnh được! Hơn nữa cường giả Thánh cảnh nghiêm túc sẽ tới nơi khỉ ho cò gáy này như này sao?”

Chương trướcChương tiếp