favicon-ttlTàng Thư Lâu
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Thể loại
  • Mới cập nhật
favicon-ttlTàng Thư Lâu

Nền tảng số 1 dành cho những độc giả yêu thích thể loại truyện Nam Chủ

Điều hướng

Trang chủDanh sách truyệnTruyện mới cập nhậtThể loại truyện

Hỗ trợ

Chat với chúng tôiFAQ

Người dùng phải tuân thủ đầy đủ mọi quy định pháp luật và quy định quốc gia khi chia sẻ nội dung trên nền tảng. Bất kỳ bài viết, hình ảnh hay bình luận nào vi phạm thuần phong mỹ tục, chứa nội dung bạo lực hoặc không hợp pháp sẽ bị xóa bỏ ngay lập tức. Mọi quyền sở hữu trí tuệ đối với tiểu thuyết, bài bình luận, ảnh hoặc tư liệu khác trên trang này đều thuộc về tác giả gốc. Nền tảng chỉ đóng vai trò làm công cụ lưu trữ và hiển thị—mọi nội dung đều do người dùng tải lên. Trong trường hợp có đơn khiếu nại liên quan đến bất kỳ cá nhân hay tổ chức nào, chúng tôi sẽ phối hợp xác minh và gỡ bỏ nội dung vi phạm ngay khi nhận được yêu cầu.

© 2025 TangThuLau. All rights reserved.

Made with by Tàng Thư Lâu
  1. Trang chủ
  2. Ta Thiên Tài Như Vậy Vì Sao Còn Muốn Thu Đồ Đệ
  3. Chương 319: Cẩu được (2)

Chương 319: Cẩu được (2)

Mà lúc này Lục Tiêu Nhiên đang bố trí trận pháp dường như lại cảm thấy như có gì đó, thế là lại nhìn lướt qua bên này lần nữa.

“Hình như có gì đó không đúng lắm.”

Tuy Lục Tiêu Nhiên biết bản thân quá cẩn thận, giác quan thứ sáu của hắn rất nhạy cảm.

Nhưng hắn cũng biết rõ cẩn thận là điều quan trọng nhất, nếu có gì đáng nghi thì phải hành động ngay lập tức.

Chính Tào Tháo cũng đã nói, thà giết nhầm còn hơn bỏ sót.

Vì vậy, Lục Tiêu Nhiên lập tức thi triển Tam Nhất Chân Đồng.

Sinh vật trong nước thấy đôi mắt của Lục Tiêu Nhiên đổi màu thì không nén nổi kinh ngạc.

“Ơ, sao con mắt của tiểu tử này lại có thể thay đổi trạng thái, được đó, có lẽ là loại đồng thuật nào đó nhỉ?

Nhưng mà đáng tiếc, đồng thuật của ngươi có tốt đến mức nào thì cũng vô dụng. Bản tôn đã tu luyện đến đại thành, khi cơ thể ở trong nước thì có đến chín mươi chín phần trăm cấu tạo cơ thể là nước, dù cho ngươi có đồng thuật gì cũng không thể nhìn thấy cơ thể của bản tôn được.

Hừ, cứ chờ đi, đợi đến lúc ngươi không phòng bị, bản tôn sẽ trực tiếp đánh lén khiến ngươi tung lên trời.

Vả lại bản tôn đã cẩu ở đầm nước từ khi sinh ra đến bây giờ, chưa từng bước chân ra ngoài, cũng chưa từng nếm mùi vị thịt người.

Nghe tiểu yêu quái trước kia đã từng nếm qua nói, máu thịt nhân loại là thứ ngon nhất trên đời này, không biết có phải là thật hay không.

Không được không được, bản tôn muốn cẩu đến lúc độ kiếp thành Thần, trở thành Thần thú, sao có thể ăn thịt người chứ? Muốn vứt bỏ chính mình, cẩu được thì mới được!

Dây dưa với nhân quả không phải chuyện tốt gì. Ngộ nhỡ gọi mẹ hắn tới, rồi lại cha hắn, rồi cả nhà hắn thì chẳng bản tôn sẽ xong đời?

Ơ, tại sao tiểu tử thành lại rút kiếm ra? Hắn muốn làm gì?

Ơ, sao giống như hắn đang bắt đầu vận công?

Ơ, sao có cảm giác hắn đang hướng đến chỗ đầm nước của bản tôn nhỉ?

Không phải chứ? Đáng lẽ tiểu tử này không thể nhìn thấy bản tôn mới đúng? Chẳng lẽ là muốn bổ ngọn núi ở phía sau sao?”

Nhưng khi Lục Tiêu Nhiên thật sự chém một kiếm xuống, sinh vật trong nước kia mới hiểu được hắn đã bị bại lộ thật rồi.

“Chết tiệt, hắn thật sự chém bản tôn!”

Hắn cảm nhận được sát ý mạnh mẽ trong ánh kiếm của Lục Tiêu Nhiên, bên kia không dám lơ là chút nào, vì vậy hắn lập tức thi triển toàn bộ thân thuật của bản thân chạy trốn khỏi đầm nước.

Ầm…!

Một giây sau, cả đầm nước bị thanh kiếm của Lục Tiêu Nhiên đánh văng lên trời.

Lê Trường Sinh đang trải đường đến giữ sườn núi đột nhiên quay đầu nhìn qua bên này.

“Ồ, hình như sư tôn đang gặp phiền phức gì đó thì phải?”

Hắn vừa dứt lời, Phương Thiên Nguyên và Gia Cát Tử Quỳnh mỗi người một bên lập tức quất dây mây.

“Mau làm đi, đừng có trốn việc.”

“Hic!”

Lê Trường Sịnh đã bị Lục Tiêu Nhiên phong ấn sức lực, lúc này bị hai người đánh đau đến nhe răng trợn mắt, khuôn mặt tuấn tú nhăn nhúm cả lại.

“Ta đâu có muốn trốn việc, ta là đang sợ sư tôn gặp phiền toái mà.”

“Sư tôn mà gặp phiền toái? Nực cười, sư tôn đã là tồn tại đạt tới Thần giai, có làm phiền thì cũng là hắn làm phiền người khác, ngươi lo cái đách gì?”

“Đúng, mau làm việc đi. Nếu ngươi chậm chạp, sư tôn trách cứ bọn ta rồi trừng phạt cả bọn ta thì phải làm sao?”

…

Dưới chân núi, sinh vật giống như linh dương, toàn thân đều là vảy xanh đang ngồi bên bờ nước thở hổn hển từng đợt.

“Chết tiệt, vừa rồi nguy hiểm quá, tên tiểu tử đó thật sự nhìn thấy chỗ ta đang ẩn nấp! Có gì sai sót không nhỉ, hắn trẻ tuổi như vậy mà đã là cường giả có tu vi Võ Tôn thập trọng, có thật không vậy? Từ bao giờ mà nhân tộc lại biến thái tới như vậy?”

Lục Tiêu Nhiên đứng cách đó không xa, sắc mặt lạnh như băng nói:

“Quả nhiên ta đoán không sai, bên trong đầm nước có cái gì đó. Nhưng mà ta không ngờ rằng ngươi lại là một còn yêu thú kỳ lạ như này.”

“Ngươi mới kỳ lạ, cả nhà ngươi đều kỳ lạ! Bản tôn đường đường là huyết mạch kỳ lân.”

Nhưng lúc này chỉ có tiếng kêu ô ô a a kỳ quái liên tục phát ra từ miệng nó.

Lúc này, Lục Tiêu Nhiên không kìm được, hỏi:

“Huyết mạch của ngươi là kỳ lân?”

“Ngươi còn có thể hiểu tiếng của yêu thú?”

Yêu thú xanh lam kia lập tức trợn tròn mắt, ngạc nhiên nhìn Lục Tiêu Nhiên.

Lục Tiêu Nhiên gật đầu.

Vốn dĩ là hắn không biết ngôn ngữ của yêu thú, nhưng lúc mở gói quà lại mở ra Ngự Thú Thần Quyết. Bởi vì là công pháp Thần giai, đồ đệ của hắn không thể tu luyện được, cho nên Lục Tiêu Nhiên đành phải dành một chút thời gian tu luyện, hơn nữa còn dùng thời gian hai ngày để tu luyện đến cảnh giới đại viên mãn.

Nên đương nhiên hiện tại hắn có thể hiểu ngôn ngữ của yêu thú.

Sau khi kinh ngạc một phen, yêu thú màu xanh lập tức lấy lại vẻ kiêu ngạo.

“Hừ! Đúng lúc ngươi có thể nghe hiểu ngôn ngữ của yêu thú, vậy thì chuyện dễ giải quyết hơn rồi. Đây là địa bàn của bản tôn, mau mang theo người của ngươi nhanh chóng cút khỏi đây, nếu không đừng trách bản tôn không khách khí.”

Nó vừa dứt lời, Lục Tiêu Nhiên chém thẳng một đường kiếm xuống.

Ầm…!

Sức mạnh cường đại ấy hung hăng đập vào đầu nó, nện nó xuống đất ngay tại chỗ, khiến mặt đất nứt toác thành nhiều đường.

Nó bị đập đến đầu váng mắt hoa, hồn phách sắp rời khỏi cơ thể luôn rồi.

“Đồ nhân loại vô liêm sỉ, không nói võ đức.”

“Ngươi cho rằng bản tôn dễ bắt nạt vậy sao? Bản tôn khổ tu suốt sáu nghìn năm, sao có thể thua dưới tay ngươi được chứ?”

Ba giây sau…

“Đừng đánh! Đừng đánh, ta đầu hàng!”

Lục Tiêu Nhiên chỉ đánh nó đến thoi thóp, chứ không thẳng tay giết nó.

Chương trướcChương tiếp